Tối hôm cô ở trong phòng Giang Hoài đến mười một giờ đêm mới rời đi phòng cho khách. Thời điểm cùng anh nói chúc ngủ ngon cô cảm thấy còn rất nhiều cảm xúc chưa cùng anh chia sẻ, nhưng lại không đành lòng để anh quá mệt mỏi, cô không thể làm gì khác hơn là tạm thời tách ra. Lý trí nói cho cô biết, thân thể Giang Hoài so với người thường cần nhận nhiều sự quan tâm chăm sóc hơn, khi bọn họ ở bên nhau có nhiều việc không thể buông lỏng. Đối với điều này cô không cảm thấy tiếc nuối chẳng qua là đau lòng cho người đàn ông mình yêu.
Chuông điện thoại trong phòng vang lên, Thư Tiếu cầm lên nghe——hẳn là Giang Hoài gọi nội tuyến.
“Có đánh thức em không?” Giọng nói anh dịu dàng mang theo từ tính.
“Không có, em dậy lâu rồi.”
“Rời giường rồi à?”
“Vẫn chưa.” Cô ngượng ngùng cắn cắn môi, giọng nói thẹn thùng, “Em có thói quen sau khi ngủ dậy phải lăn lộn trên giường một chút.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của anh: “Vậy em khoan hãy rời giường, anhsang tìm em.”
Cô có chút mông lung không rõ. Bất quá anh đã nói vậy cô cũng không nghĩ nhiều. Không lâu sau đó cô nghe được tiếng gõ cửa, Giang Hoài ở bên ngoài gọi cô. Cô trở mình ngồi dậy, gỡ gỡ tóc rối rồi mới lên tiếng: “Mời vào, cửa không khóa.” Suy nghĩ một chút, lại sợ anh không tiện mở tay nắm cửa, liền hỏi thêm một câu, “Anh muốn em mở cửa giúp không?”
“Không cần.” Đang nói chuyện, cửa đã mở ra.
Thư Tiếu trợn to hai mắt, nhìn Bồi An hai tay bưng bàn ăn thấp còn dì Liên thì bưng khay điểm tâm đi đến đầu giường mình, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
“Thư Tiếu, anh đến cùng em ăn sáng.”
Giang Hoài mặc trên người bộ quần áo ở nhà màu xanh trúc, nửa người dưới đắp tấm chăn làm từ gấm vóc màu bạc có hoa trang văn trang trí, vô cùng thích hợp với khí chất vốn có của anh, so với bình thường càng tăng thêm mấy phần thư sinh nho nhã. Thư Tiếu bất giác ngắm đến ngây người, anh đẹp trai như vậy cho dù là ngồi trên xe lăn vẫn giống như cành thủy trúc tao nhã tuấn dật. Khi cô hồi phục tâm tình anh đã cười khanh khách đi theo phía sau Bồi An và dì Liên dừng lại trước giường của cô.
Cô vẫn còn nhớ cách đây không lâu, khi cô và Giang Hoài ăn sáng trên giường ở nhà cô. Lần đó để lại biết bao chua xót và ngọt ngào, cô vĩnh viễn nhớ đến bộ dạng anh cẩn thận không dám để thức ăn rơi vãi trên ra giường của cô, vậy mà hôm nay anh lại chủ động muốn cùng cô ăn sáng trên giường.
Thư Tiếu vui vẻ không nói nên lời, chỉ nhìn anh cười khúc khích.
Bồi An đem bàn ăn cố định trên xe lăn của Giang Hoài ra, thịt heo hun khói và trứng rán để lên mặt bàn, lại giúp anh đeo bao tay chuyên dụng, sau đó liền thức thời cùng dì Liên rời khỏi.
Anh nhìn cô, có chút khẩn trương: “Thư Tiếu, sao em không nói chuyện?”
Cô cầm cổ tay anh: “Chào buổi sáng, Giang Hoài. Một ngày mới bắt đầu thật tốt!”
“Ừ, là một ngày mới.” Anh nói, “Anh đã thật lâu chưa từng mong đợi ngày mới đến nhanh một chút như thế này. Lúc rạng sáng anh có mơ mơ màng màng tỉnh dậy một lần, khi đó Bồi An giúp anh xoay người, trong lòng anh thầm nghĩ, trời mau sáng đi! Giống như trời vừa sáng thì sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp tìm đến, không nhịn được mà mong đợi.”
Cô cười đến vừa vui mừng vừa đau lòng: “Nửa đêm…khi tỉnh giấc, có phải rất khó chịu không?”
Anh khẽ gật đầu, trên mặt vẫn là vui vẻ thoải mái: “Qua rồi.”
Thư Tiếu không hy vọng không khí đột nhiên trở nên thương cảm, liền nhẹ nhàng nói: “Hey, Giang Hoài, sau này khi cảm thấy khó chịu cứ việc nhớ đến em.”
“Nhớ đến em? Chuyện này tuyệt không khó khăn. Anh từng muốn bản thân ngừng nhớ về em, nhưng mà” Anh nói, “Thư Tiếu, em khiến anh không thể nào xao lãng sự tồn tại của em được. Xinh đẹp hào phóng, nhiệt tình thiện lương, không chỉ vậy, em…trên người em luôn mang theo một loại hương vị khiến người ta mê muội.”
“Anh hãy thành thật khai báo, có phải đã sớm thích em rồi phải không?” Thư Tiếu trêu ghẹo anh.
Giang Hoài đưa một khối trứng rán vào miệng, chẳng qua là há miệng nhai nuốt, cái gì cũng không nói.
Thư Tiếu nhìn khóe môi bị cô cắn rách của anh: Qua một đêm, nơi đó hơi sưng lên, còn hơi phiếm hồng. Nhớ tới “chiến tích” của mình cô liền cười khúc khích, đợi Giang Hoài đưa mắt nhìn cô, cô liền chỉ chỉ khóe miệng mình.
Giang Hoài lập tức hiểu cô chỉ cái gì, nghiêm túc nói: “Ngày hôm qua anh thật sự đã lĩnh giáo được cái gì gọi là “miệng lưỡi bén nhọn”.” Vừa nói xong cũng đã không nhịn được cười thành tiếng.
Cô nhìn khóe miệng khi anh cười, nơi đó có dính chút dầu mỡ của trứng rán, nhưng mà môi anh đỏ nhuận như vậy khi cười càng đẹp biết bao, làm cô kích động có một chút…muốn lặp lại “trò cũ”.
“Điểm tâm không hợp khẩu vị của em sao?” Anh thấy cô một chút cũng không động, liền hỏi.
“So với ăn điểm tâm” Cô cười xấu xa nói, “Em càng muốn ăn anh hơn.”
“Thư Tiếu” Anh hạ tay phải, mang theo khẩn cầu khẽ nói, “Đến đây.”
Cô lấy bàn ăn ra khỏi xe lăn của anh, cũng cởi bao tay chuyên dụng ra, dịu dàng hôn lên môi anh, cô chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, cẩn thận tránh chỗ bị thương trên môi anh, hôn xong, tay cô nhẹ nhàng vuốt qua chỗ rách, nâng lông mi dịu dàng nỉ non: “Rất đau à?”
“So với chết lặng thì anh thích cảm giác đau đớn hơn.” Giang Hoài nói, “Có thể cảm nhận mình còn sống một cách chân thật là một chuyện may mắn.”
Thư Tiếu xăm một khối thịt heo hun khói đưa lên miệng anh: “Khiến anh cảm giác được bản thân vẫn còn tồn tại không chỉ có đau đớn, mà còn nhiều cảm xúc tốt đẹp khác, Giang Hoài, chúng ta sẽ cùng nhau trải nghiệm, được không?”
Ánh mắt anh sáng lên như muôn vạn vì sao, tay trái co rúc hơi giãn ra chút xíu, cô nhìn thấy động tác nhỏ này, nâng tay anh lên, cô khẽ hôn vào lòng bàn tay của anh…
******
“Chào buổi sáng, viện trưởng Lâm!”
Trên hành lang của bệnh viện phục hồi, Vi Minh tiến lại chào Thư Tiếu.
Tâm tình cô lúc này không tệ, khi đáp lại khẩu khí cũng rất nhiệt tình: “Chào buổi sáng, Vi Minh. Tối qua thật sự cám ơn anh!” Những lời này trong lòng nàng không chỉ cảm kích hôm qua anh ta cho cô đi nhờ, mà còn….còn cám ơn anh ta đã vô tình đẩy cô và Giang Hoài đến bên nhau.Nhớ đến điều này nụ cười trên môi cô lại càng sâu hơn.
“Bạn cô đưa cô tới à?” Vi Minh dường như chỉ lơ đãng hỏi.
Cô cũng không nghĩ nhiều thuận miệng đáp: “A, sao anh biết?”
Nét mặt Vi Minh khẽ biến, cuối cùng cười một tiếng nói: “Tôi ở trong phòng làm việc nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe, chiếc xe đó hình như đã qua cải biến cho người tàn tật sử dụng. Người bạn đó của cô bị tổn thương tủy sống vị trí cao như vậy, lái xe cũng rất khó khăn nhỉ?”
Thư Tiếu không biết có phải do bản thân mình đa nghi hay không nhưng khi cô nghe những lời này của Vi Minh liền cảm thấy không vui, nghiêm mặt nói: “Thật ra anh nói vậy cũng không đúng. Ở nước ngoài có không ít người tổn thương c5 tự mình lái xe đâu.”
Vi Minh cười có chút giả tạo: “Cũng đúng, lại nói anh Giang này điều kiện tốt như vậy, dù không thể lái xe cũng có thể thuê tài xế.”
Thư Tiếu cảm thấy hôm nay Vi Minh có chút cổ quái cũng không muốn tranh luận thêm với anh ta làm gì. Nhớ tới Giang Hoài từng nói, anh cảm thấy Vi Minh có ý tứ với cô, mặc dù cô không để tâm chỉ nghĩ từ nay nên tránh anh ta xa một chút là được, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy hoài nghi, vì vậy nói với anh ta: “Về chuyện liên quan đến bạn tôi, tôi cũng không muốn nói nhiều, bây giờ đang là giờ làm việc, chúng ta nên trở lại đúng cương vị của mình, anh thấy thế nào?”
Vi Minh cười ngượng ngùng, gật đầu nói: “Xin lỗi viện trưởng Lâm, tôi đi làm việc đây.”
Thư Tiếu đi về phía trước mấy bước, đột nhiên hạ quyết tâm, nghiêng đầu gọi anh ta: “Vi Minh——-“
Anh ta xoay người, dừng lại trước mặt cô.
“Tôi muốn nói với anh điều này, Giang Hoài là bạn trai của tôi, tôi không thích người khác bàn tán sau lưng anh ấy.”
Trong mắt Vi Minh toát lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Thì ra là vậy.” Anh nói, “Viện trưởng Lâm, nói thật tôi cũng có chút kinh ngạc. Nhưng mà cũng không cảm thấy kì quái, bởi vì anh Giang đó ngoại trừ thân thể ra thì những điều kiện khác rất tốt.”
“Điều kiện của anh ấy trong mắt tôi cũng không xem là quá lí tưởng.” Cô nói, “Mặc dù anh ấy giàu có, anh tuấn, học thức và nhân phẩm đều được tu dưỡng tốt, nhưng mà anh ấy dù sao cũng là một người bị tổn thương tủy sống nghiêm trọng. Nếu như chỉ so sánh dựa trên điều kiện dĩ nhiên tôi có thể dễ dàng tìm được người xứng với mình, nhưng mà…anh ấy là người tôi chọn, chỉ một điều này cũng đã đủ hơn những điều kiện trên rất nhiều!” Cô khoanh tay ôm trước ngực, vừa thản nhiên lại vừa trong sáng nở nụ cười, nếu như bản thân đủ cường đại, đủ tốt thì không cần dựa vào điều kiện của người khác để ba hoa về thân phận của mình. Vào thời điểm phải đối mặt với sự lựa chọn, mới có tư cách làm theo ý định của chính bản thân! Cái tôi muốn, chính là sự lựa chọn này trong tình cảm, tôi có thể làm được!”