Cơn bực dọc bỗng vụt lên, tôi bức bối chỉ muốn vò đầu bứt tai.
Chẳng phải... chẳng phải mới đó còn tỏ tình với mình mà anh đi thẳng như vậy ư? Chẳng phải mới đó còn gọi tên mình mà lại giả vờ không quen biết như vậy ư?
Nhớ đến ánh mắt chào hỏi lịch sự kia, anh cứ như biến thành người khác.
Hay là do mình rời đi chẳng nói một tiếng nên anh... giận à?
Nhưng mà mình từng cho anh số điện thoại cá nhân, anh không hề gọi điện cho mình mà...
Anh không thích mình nữa à?
Cơn bực dọc xâm chiếm đáy lòng, những suy nghĩ cứ vụt lên không ngừng làm tôi đau đớn.
Cây nước nóng kêu tít tít liên tục, tôi đưa tay theo thói quen thì bỗng bị giật tay lại.
"Cẩn thận!"
Tôi bị kéo mạnh, đập mặt vào lồng ngực ai đó.
Giảng viên nhanh tay bấm tắt vòi nước nóng đã chảy tràn.
Tôi chưa kịp nói gì mà Quý Lương lại đẩy người tôi ra, cầm tay tôi kiểm tra đi kiểm tra lại.
"Chạm vào nước nóng chưa? Có đau không?"
Tôi bực bội cùng cực hất mạnh tay anh ra: "Không cần giám đốc Quý quan tâm!"
Quý Lương ngây người, anh buông tay tôi, lùi về sau một bước, trở về là người hòa nhã với người ngoài: "Tại anh cuống quá."
Lại là dáng vẻ này...
Anh quay phắt người, tiếng bước chân xa dần.
Sống mũi tôi cay cay, cúi gằm mặt.
Một lúc lâu sau, đội trưởng bước phăng phăng đến kéo tôi vào trong phòng: "Tề Chúc, tôi bảo em đi rót nước mà em để người ta về luôn rồi cũng không được uống một giọt!"
Tôi nhìn sang, nói chuyện mới nhận ra bị giọng mình khản đặc: "Anh ấy đến đây làm gì vậy ạ?"
"Ôi trời em cứ yên tâm, tôi giải thích với Quý Lương rồi, chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi. Người ta rộng lượng, chuyến này đến cung cấp manh mối cho chúng ta đấy."
"Manh mối?"
Đội trưởng uống một hớp trà, trà nóng làm ông ấy nhăn mặt, đặt luôn cái chén sang bên: "Quý Lương nói rằng chủ tịch Giang muốn lôi kéo cậu ta cùng buôn tiền giả, nhưng cậu ta luôn từ chối."
"Sau đó thì sao ạ."
"Hết rồi."
Tôi sửng sốt, nheo mắt khó hiểu: "Chỉ nói vậy thôi? Thế thì có tác dụng gì?"
Đội trưởng bật cười, gọi giảng viên hướng dẫn của tôi đến cùng trò chuyện.
"Thế nên chúng tôi muốn em đi thương lượng với cậu ta, khuyên cậu ta đồng ý hỗ trợ. Và rồi đội mình sẽ bắt tại trận lúc Giang Lừa đang giao dịch!"
Nhận thấy hai người này có ý đồ xấu, tôi che ngực ngồi dịch ra sau: "Em đi á? Tại sao chứ!"
Đội trường cười khà khà, cố tính lên giọng: "Người ta thích em chết đi được kìa! Em khuyên kiểu gì người ta cũng nghe!"
Nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của anh, tôi bĩu môi: "Sếp nhìn kiểu gì mà ra anh ấy thích em? Sếp đi khám mắt đi!"
"Cậu ta tự nói mà."