Đến nơi thì tôi cũng ngủ được một giấc. Quý Lương véo má gọi tôi dậy.
Trước mắt tôi là một công trình xây dựng bị bỏ hoang.
Tôi sáng mắt, đã nhìn thấy bóng dáng của Huân chương Quân công hạng nhì ở nơi này rồi.
Quý Lương kéo tôi ra khỏi xe. Anh cắn đầu lọc thuốc lá, khuyên tai đinh tán màu đen hơi lóe sáng.
"Lần đầu tiên em đến đây với anh nhỉ?"
Tôi gật đầu, đột nhiên hơi sợ.
Mặc dù đã học hết các bài võ tự vệ ở trường, nhưng mà tí nữa đánh nhau thật thì... tôi nên đứng xa ra một chút vẫn hơn.
Anh gật đầu, đang đi vào bên trong thì chợt hỏi tôi: "Xem phim "Thần bài" bao giờ chưa?"
"Anh Phát[1] diễn đó ạ?"
[1. Diễn viên Châu Nhuận Phát, diễn viên chính trong phim "Thần bài".]
"Ừ, lát nữa em ngồi cạnh anh như trong phim là được."
Tôi chưa hiểu ý lắm, cho đến khi nhìn thấy bàn đánh mạt chược mới dần hiểu ra.
Quý Lương mỉm cười, đi đến hất cằm với người đàn ông đang cúi đầu: "Sếp Giang phải giữ lời hứa đấy, lần này mà tôi thắng thì đừng động vào công ty của tôi nữa."
Người đàn ông kia hừ lạnh, bắt đầu xoa mạt chược.
"..."
Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ ngờ, cách hai ông lớn trong giới kinh doanh đàm phán lại là chơi mạt chược trong tòa nhà bị bỏ hoang.
Quý Lương cười tít mắt vỗ đùi mình: "Ngồi vào đây."
Trái tim tôi đập nhanh dữ dội, má tôi nóng ran.
Mặc dù anh đẹp trai nhưng mà động tác này có phải...
Anh chau mày, giọng trầm xuống dọa dẫm: "Còn không qua?"
Tôi nuốt ực nước miếng, rón rén ngồi xuống. Mùi cơ thể của anh vây quanh tôi, hơi giống mùi cây tùng và thoang thoảng cả mùi thuốc lá.
"Đại ca, tại sao phải ngồi thế này ạ..."
Quý Lương ôm chặt tôi, hơi thở của anh phả ngay bên tai tôi: "Bởi vì ngồi thế này... nhìn trông oách hơn."
"..."
Đúng là chú già trẻ trâu thích làm màu.
Tôi ngại ngùng dịch người, hình như có cái gì đó chọc vào đùi tôi.
Lẽ nào anh đút dưa chuột trong túi quần?
Tôi lén dịch khẽ sang bên cạnh thì bỗng bị anh ôm eo: "Đừng di chuyển nữa, em đè bẹp dưa của anh rồi!"
Quý Lương ôm eo tôi bằng một tay, dễ dàng nhấc người tôi lên để lấy quả dưa chuột ra khỏi túi quần.
"???"
Có thật ư!!!