Nửa tiếng sau, tôi nằm sấp trên sofa thở dốc như chó.
Quý Lương cười sung sướng, ngồi xổm bên cạnh hỏi tôi: "Có muốn hôn nữa không?"
"Hôn cái đầu anh!"
Đầu tôi choáng váng, không những thế còn ù tai nhẹ.
"Anh đang tập nín thở đấy?"
"Em không biết lấy hơi, anh dạy em nhé?"
"Biến!"
Anh lẳng lặng ngồi bên cạnh ngắm tôi, chợt anh hỏi: "Cái thẻ ấy... sao em không cầm?"
Môi tôi sưng đau, bực bội ngồi bật dậy: "Em không cần tiền của anh."
"Thế em cần gì?"
Quý Lương ngồi lên ghế, bỗng dưng nhấc tôi ngồi lên đùi anh.
Nhìn vào đôi mắt long lanh của anh, tôi chợt nảy ra suy nghĩ: Hóa ra câu nói ấy là thật.
Thích một người là dù bạn có bịt miệng lại thì tình cảm cũng sẽ chạy ra từ ánh mắt.
Quý Lương quả thật rất thích tôi.
Tôi hổ thẹn: "Thật ra lần ấy em xông lên để lấy lại điện thoại, không phải để cứu anh..."
Quý Lương mỉm cười, véo má tôi: "Anh biết. Điện thoại của em có gắn camera theo dõi màn hình."
"???" Tôi đần mặt, bụm miệng: "Có nghĩa là anh biết ngày nào em cũng báo cáo tình hình với đội trưởng?"
"Anh biết."
"Anh biết ngày nào em cũng điểm danh app Thanh Niên Ra Sức Học Tập?"
"Anh biết."
Anh tựa vào lưng ghế, nhìn tôi: "Kể cả đêm hôm em vào xem tường nhà anh, phóng to mặt anh ngắm nửa tiếng đồng hồ, anh biết hết."
Tôi không còn thuần khiết nữa rồi.
Quý Lương ngồi thẳng lưng, ôm mặt tôi hỏi: "Trả lời anh đi Tề Chúc Chúc, em muốn gì?"
Nhớ đến nhiệm vụ đội trưởng giao, tôi chột dạ, bấm bụng buộc phải nói: "Em muốn anh giúp bọn em bắt được bằng chứng giám đốc Giang buôn tiền giả."
Trái tim tôi đập loạn nhịp, có một giọng nói cứ gào lên: Từ chối đi. Đừng cho em lợi dụng anh như thế. Từ chối em, em sẽ chấp nhận lời tỏ tình của anh.
Quý Lương nhìn tôi, một lúc sau anh bật cười: "Ừ. Anh giúp em."