Hứa Tam Oản thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt trắng noãn của Lý Tú Lan, bước đi như bay, trở về Lý gia.
"Ai nha, tiểu thư cuối cùng đã trở lại!" Bà mai ra đón, thấy Lý Tú Lan đang ngủ, thoáng chốc im miệng, nhẹ chân nhẹ tay ôm Lý Tú Lan từ trong lòng Hứa Tam Oản qua. Đối với Hứa Tam Oản, vẫn là sắc mặt không hoà nhã như cũ.
Thời điểm Lý Tú Lan tỉnh lại, mắt mê man nhìn bốn phía, không biết khi nào đã ở trên giường trong phòng mình.
"Tam Oản ca ca?" Lý Tú Lan theo bản năng gọi một tiếng.
"Đại ca, không bằng rửa mặt, thấy rõ ràng lại gọi?" Lý Tú Mai cười khanh khách, kéo mí mắt Lý Tú Lan, Lý Tú Lan đau đến hút khí.
"Đại ca, huynh suốt ngày nhắc Tam Oản ca ca, muội còn chưa gặp qua đâu." Lý Tú Lan mặc một thân y phục nam nhi, lại như trước mang chút khí chất dịu dàng của con gái, so với Lý Tú Lan, càng giống học đồng hơn (học sinh nhỏ tuổi). "Không bằng ngày mai, muội đi nhìn một chút?"
Lý Tú Lan ngẫm lại, nói: "Cũng được. Vậy ngày mai chúng ta cùng đi."
"Chỗ phu tử thì sao?" Lý Tú Mai chần chờ.
"Một ngày không đi, phu tử sẽ không trách tội. Như thế nào?"
Lý Tú Mai nghe được động tâm, do dự sau một lúc, nói: "Ước định vậy đi."
Ngày hôm sau, Lý Tú Lan mang theo Lý Tú Mai đến chỗ Hứa Tam Oản, trên đường gặp phải bà mai gọi lại, liền nói: "Bà mai, mấy ngày trước ngươi nói Mai nhi cùng nam tử xa lạ cùng một chỗ không tiện, hiện tại có ta, có thể yên tâm?"
Bà mai ngũ quan vặn thành một khối, nửa ngày mới oán giận nói: "Sao thiếu gia cũng đi theo tiểu thư hồ nháo."
"Đại ca, mới vừa rồi là ý gì?" Lý Tú Mai nhìn bà mai căm giận đi xa, mới hỏi.
"Chuyện dài lắm......" Lý Tú Lan đem chuyện thú vị mấy ngày Lý Tú Mai không ở đây nói ra toàn bộ, Lý Tú Mai nghe thấy thú vị, liền hỏi thêm một số chi tiết. Dọc theo đường đi, rộn rã tiếng cười. Hứa Tam Oản từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai huynh muội, đẩy cửa đi ra ngoài, nhất thời ngây người.
Sao lại có hai Mai nhi?
"Ta cùng với muội muội là huynh muội sinh đôi." Lý Tú Lan chủ động đáp lời. Lý Tú Mai mới gặp Hứa Tam Oản, có chút khó xử, hạ thấp người hành lễ, tránh ở phía sau Lý Tú Lan, lộ ra nửa bên mặt đánh giá.
Hứa Tam Oản trong lòng kinh ngạc, kiềm chế nghi hoặc.
"Tam Oản ca ca, hôm nay có gì thú vị? Để ta... cùng muội muội...... cùng thưởng thức?" Lý Tú Lan thiếu chút nữa nói lộ hết, cũng may đúng lúc sửa đúng. Cậu kiễng mũi chân, nhìn vào trong phòng.
"Mai nhi, huynh mang muội đi coi." Hứa Tam Oản đưa tay muốn dắt Lý Tú Mai, Lý Tú Lan không chút suy nghĩ đưa tay lên, lôi kéo tay của Hứa Tam Oản hướng trong phòng đi vào, quay đầu nói với Lý Tú Mai: "Muội muội mau theo vào."
"Là cái này sao?" Lý Tú Lan cầm lấy gà trống đan từ nan tre trên bàn.
"Phải" Hứa Tam Oản cứng ngắc gật đầu, thấy Lý Tú Mai một bên có chút câu nệ, cầm lấy một con gà trống tre khác trên bàn, đưa cho Lý Tú Mai "Mai nhi thích không?"
Lý Tú Mai nhận lấy gà trống tre nhìn một cái, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, gà trống tre này dĩ nhiên từ một cái nan tre bện thành. Nàng xoa mào của gà trống tre, nhìn đến có chút si mê.
"Tam Oản ca ca, có thể dạy muội đan như thế nào sao?" Lý Tú Mai ngẩng đầu, ngượng ngùng nói.
Hứa Tam Oản vui mừng, ở một bên dạy Lý Tú Mai cách đan, Lý Tú Lan cúi đầu nhìn gà trống tre trên tay, lại nhìn Hứa Tam Oản, thoáng chốc đối với vật này giảm đi hứng thú.
"Giống như vậy, đem nan tre luồn qua đầu dưới." Hứa Tam Oản làm mẫu một lần, Lý Tú Mai cũng học theo, chỉ là nan tre kia không biết sao, không kéo xuống được.
"Mai nhi đưa huynh đi, đừng làm tay bị thương." Hứa Tam Oản nhận lấy gà trống tre sắp thành hình, nắm đầu dưới đan tre nhẹ nhàng kéo một cái, liền hoàn thành. Lý Tú Mai trong mắt tràn đầy vẻ sùng kính, tiếp nhận gà trống tre mới đan xong ngắm nghía.
"Tam Oản ca ca thật là lợi hại."
Lý Tú Lan nắm lấy gà trống tre bị cậu ném xuống, tức giận dùng mỏ gà dùng sức đập xuống đất.
Từ chỗ ở Hứa Tam Oản đi ra ngoài, Lý Tú Lan hầm hừ đi ở phía trước, mắt nhìn trời, chân bước hụt, lạch cạch một chút giẫm lên khoảng không, ngã sấp xuống. Lý Tú Mai chạy nhanh đến nâng Lý Tú Lan dậy, thay cậu phủi đi tro bụi trên xiêm y, trên dưới đánh giá một phen, không bị thương.
Lý Tú Lan vốn dĩ đã ủy khuất, lại té ngã, càng tức giận, nước mắt nhịn không được chảy xuống, lại cảm thấy mất mặt, bỏ lại Lý Tú Mai chạy ra ngoài.
"Đại ca......" Lý Tú Mai không rõ nguyên do, trì trệ sửng sờ đứng tại chỗ.
Hứa Tam Oản trùng hợp nghe thấy tiếng vang từ trong phòng đi ra nhìn thấy một màn này, đi đến bên người Lý Tú Mai, bàn tay khoát lên đỉnh đầu Lý Tú Mai, xoa xoa, cảm thán nói "Vị ca ca này của Mai nhi, có vẻ là tiểu thiếu gia được chiều hư."
"Đại ca bình thường không hồ nháo như vậy." Lý Tú Mai nỉ non.
Lý Tú Lan bình thường không quậy phá, không biết bị cái gì khiêu khích mà nổi lên chút bướng bỉnh, buồn bã nhốt mình trong phòng, ai cũng không muốn gặp. Lý Tú Mai thường thường sau khi học thêu xong, đến trước cửa phòng Lý Tú Lan gõ cửa. Lý Tú Lan nhô ra cái đầu nhỏ, thấy là Lý Tú Mai, còn có thể nói chuyện phiếm vài câu. Chỉ là mỗi lần gặp mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đều dính đầy nét mực.
"Đứa nhỏ này, sao lại thay đổi tính tình rồi? Ngày xưa không phải cả ngày chạy loạn bên ngoài?" Lý thị khó hiểu, lại nói: "Còn có Mai nhi cũng thật lạ, cũng không thân cận với thiếu niên kia."
"Đây là chuyện tốt a, phu nhân." Bà mai nhân lúc tiến lên "Thiếu gia, tiểu thư đều hiểu chuyện hơn dĩ vãng rất nhiều."
"Thật sự như thế thì tốt rồi." Lý thị thở dài, nhìn ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt, giống như lầm bầm lầu bầu, hỏi: "Lão gia đi ra ngoài cũng một khoảng thời gian rồi, sao còn chưa trở về?"
Bà mai đắn đo nửa ngày, an ủi nói: "Lão gia ra khỏi thành bái phỏng bằng hữu cũ, có lẽ là vui đến quên cả thời gian. Phu nhân cũng chớ lo lắng, nói không chừng qua hai ba ngày, lão gia liền trở lại."