• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tam Oản không lường trước trình độ lợi hại của thuốc này, tự mình động tay tiết ba lượt, lại vẫn như trước căng cứng. Cả người như hỏa thiêu khó nhịn, hắn thở hổn hển, chuẩn bị lại giải tỏa một lần.

"Ngươi......" Lý Tú Lan vừa vào cửa liền bắt gặp cảnh tượng này, thấy Hứa Tam Oản sắc mặt ửng hồng, tay tại địa phương không nên xem chuyển động, đột nhiên nhớ tới lời đại phu kia vừa nói, hạ mắt xuống, lắp bắp nói "Ngươi tốt hơn chút nào chưa?"

"Lan nhi?" Hứa Tam Oản kinh ngạc "Ta không đề phòng......"

"Ta đã hỏi qua đại phu, đại phu nói ngươi trúng...... trúng dược." Lý Tú Lan hai chữ cuối cùng mơ hồ nói không rõ, hai gò má đỏ ửng, giương mắt liếc Hứa Tam Oản một cái, Hứa Tam Oản không biết đứng dậy từ lúc nào đi đến bên người Lý Tú Lan, cách khoảng một tấc cũng có thể cảm giác được nhiệt khí của người nọ.

Lý Tú Lan nâng tay xoa trán Hứa Tam Oản, người nọ thuận theo cúi đầu, Lý Tú Lan dán đầu lên, lập tức bị xúc cảm nóng bỏng dọa đến. Nóng như vậy, chắc chắn sẽ bị nóng thành ngốc tử.

"Lan nhi......" Hứa Tam Oản ôm chặt Lý Tú Lan, hô hấp nóng rực phất qua cần cổ Lý Tú Lan, Lý Tú Lan thân mình run lên, vòng tay ôm lấy Hứa Tam Oản.

"Lan nhi, ta......" Hứa Tam Oản thân thể như mãnh thú bị vây giữ kêu gào, chút lý trí còn sót lại bị xé rách, hắn ở trên cổ Lý Tú Lan khắc chế hôn xuống từng chút, giống như chỉ cần dừng lại một giây hắn sẽ không khống chế được, đem Lý Tú Lan cắn vào miệng.

Lý Tú Lan khoát tay lên lưng Hứa Tam Oản nắm chặt, nhẹ giọng nói: "Được."

Hứa Tam Oản giống như nghe được ảo giác, lăng lăng nhìn Lý Tú Lan. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và dembuon.vn. Mọi bản đăng khác đều là ăn cắp/

"Ngươi không cần, ta liền đi."

Đại khái là quá mức thẹn thùng, Lý Tú Lan chịu được không được cả người nóng rực, hai má nóng lên, đẩy đẩy Hứa Tam Oản, muốn rút lui. Hứa Tam Oản làm sao cho phép y trốn, một tia lý trí cuối cùng của hắn bị thiêu đốt hầu như không còn.

"Không được nhìn." Lý Tú Lan che mắt Hứa Tam Oản, Hứa Tam Oản kéo bàn tay che trước mắt xuống, ngậm lấy đầu ngón tay mượt mà, Lý Tú Lan rút tay về, giận dữ: "Ngươi làm gì?"

Lý Tú Lan nắm ngón tay bị Hứa Tam Oản ngậm, đầu ngón tay giống như bị gai châm, tê tê dại dại, hợp nhất với tim cũng có cảm giác tê dại. Y sợ hãi cảm giác xa lạ như vậy, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như ngay sau đó sẽ chết đi.

Hứa Tam Oản lúc này cũng rút đi xiêm y, Lý Tú Lan không dám nhìn, tay bị Hứa Tam Oản cầm lấy, bị bắt va chạm vào thân hình của nam nhân, trong tay truyền đến cảm giác ấm áp, khiến y nghĩ đang để tay lên lò sưởi ấm tay của mùa đông, không, có lẽ còn nóng hơn, bằng không vì sao y lại cảm thấy cả người đều nóng lên, trong đầu hỗn độn một mảnh.

"Nha ——" Lý Tú Lan sợ hãi kêu ra tiếng, kháng cự đẩy nam nhân đang quấy phá giữa hai chân y ra bên ngoài. Hứa Tam Oản đem nam hành thanh tú nuốt vào trong miệng, lưỡi ẩm ướt liếm mút đầu nam căn, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi đùa giỡn lổ nhỏ ở giữa cùng hai túi tinh tròn tròn phía dưới. Lý Tú Lan đỏ mắt, chân đạp lên đệm giường, ngón tay luồn vào đầu tóc Hứa Tam Oản, khó có thể ức chế tiếng than nhẹ. Hai mắt y trống rỗng nhìn đỉnh màn, một trận bạch quang lướt qua mắt cực nhanh, "A" một tiếng, Lý Tú Lan tiết thân.

Hứa Tam Oản phun ra nam hành thanh tú bị nướt bọt thấm ướt lộ ra thủy quang lấp lánh. Đệm giường dính đầy chất lỏng sền sệt màu trắng, trong không khí tràn ngập một cỗ vị tanh. Hứa Tam Oản tìm được thuốc mỡ lấy từ chỗ đại phu, vì sợ làm bị thương Lý Tú Lan, hắn đưa ngón tay đào thật nhiều cao mỡ rồi đưa vào trong sơn cốc bí ẩn của Lý Tú Lan xoa xoa. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và dembuon.vn. Mọi bản đăng khác đều là ăn cắp/

Lý Tú Lan mở mắt ra, tò mò nhìn lại, xấu hổ nói không nên lời. Thấy Hứa Tam Oản đầu đổ đầy mồ hôi, tím tái, có lẽ là cũng nhẫn nhịn vất vả, cảm thấy đau lòng, nhanh chóng nằm xuống, tùy ý Hứa Tam Oản động.

Hứa Tam Oản tuy muốn mau chút đi vào, nhưng đau lòng Lý Tú Lan lần đầu, nhẫn nại thay Lý Tú Lan khuếch trương. Vừa mới bắt đầu, ngay cả đốt ngón tay đi vào cũng khó khăn, Lý Tú Lan lại buộc chặt thân mình, Hứa Tam Oản đành phải một bên trấn an nam hành mềm nhũn, một bên xoa nắn đợi Lý Tú Lan thích ứng, mới dần dần hướng bên trong tìm kiếm. Thẳng đến khi ngón tay xuất nhập không bị ngăn trở, lại gia tăng thêm một ngón tay. Theo thuốc mỡ làm dịu, cái miệng nhỏ nhắm chặt kia rốt cục chậm rãi mở rộng co rút hút lấy ngón tay hắn.

"Lan nhi, nghe được sao?" Hứa Tam Oản xoay tròn ngón tay, ở trên vách tràng gãi gãi trêu đùa, tiếng nước càng lúc càng lớn, phốc phốc, không dứt bên tai. Lý Tú Lan cũng có chút động tình, kẹp chặt chân, hơi hơi cọ xát. Y cắn môi, cả người phiếm hồng, hai tròng mắt hơi hơi rưng rưng, trừng Hứa Tam Oản một cái, Hứa Tam Oản hô hấp liền bị kiềm hãm.

"Ngươi chỉ biết khi dễ ta." thanh âm Lý Tú Lan khàn khàn, giống như hờn dỗi sẵng giọng.

Hứa Tam Oản mắng nhỏ một câu, rút ngón tay ra, dán bên tai Lý Tú Lan nói: "Ta còn muốn khi dễ ngươi nhiều hơn, Lan nhi."

Vừa dứt lời, Hứa Tam Oản động thân tiến vào, Lý Tú Lan ăn đau, bắn lên như cá nhảy, nước mắt đảo quanh hốc mắt, mày nhéo cùng một chỗ. Hứa Tam Oản trấn an hôn Lý Tú Lan, đợi y từ từ thích ứng, mới chậm rãi chuyển động.

"Đừng động...... Mau dừng lại......" Lý Tú Lan hoảng sợ nói, cảm giác sưng trướng quỷ dị trong cơ thể khiến y bất an.

Hứa Tam Oản thấp giọng cười cười, yêu thích hôn nhẹ hai má Lý Tú Lan, đỡ hai chân y, đột tăng nhanh tốc độ. Lý Tú Lan ngửa đầu, trong miệng chỉ còn lại tiếng ô ô rên rỉ. Thân mình bị mãnh liệt va chạm, trong cơ thể vừa chua xót lại ngứa, cực kỳ quái dị. Hứa Tam Oản nghiền nát trong cơ thể y, chạm đến chỗ khiến Lý Tú Lan giật mình một cái. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và dembuon.vn. Mọi bản đăng khác đều là ăn cắp/

Hứa Tam Oản tìm được địa phương, liền tập trung đi nghiền áp kia chỗ, Lý Tú Lan xụi lơ một mảnh, nam căn thanh tú thẳng tắp đứng lên, giống như muốn đi tiểu mà nghẹn trướng lợi hại. Ánh mắt y mê ly mông lung, thân mình không thể khống chế giống như muốn tìm ngược, dần dần hùa theo động tác của Hứa Tam Oản.

Hai người càng ngày càng phù hợp, tiếng nước lép bép càng lúc càng lớn, Hứa Tam Oản lật thân mình Lý Tú Lan lại, từ phía sau tiến vào. Lý Tú Lan vùi mặt vào chăn đệm, tay hoảng loạn bắt lấy màn trướng, trong miệng tiếng rên rỉ kéo dài không dứt, nướt bọt chảy ra tẩm ướt đệm giường.

Hứa Tam Oản bàn tay to kiềm ở vòng eo gầy gò của Lý Tú Lan, mạnh mẽ va chạm, trong cơ thể Lý Tú Lan tựa như lò lửa, thoải mái siết chặt. Hắn một bên thấp giọng gọi tên Lý Tú Lan, một bên không ngừng chuyển động. Đợi va chạm mấy trăm cái, sau đó kéo thắt lưng Lý Tú Lan, tiết ra ở bên trong.

Hai người quây cùng một chỗ, vành tai tóc mai chạm vào nhau.

"Tốt hơn chút nào chưa?" Lý Tú Lan vô lực hỏi, thanh âm mềm nhũn mang theo một ít giọng mũi.

"Vốn là tốt hơn chút......" Hứa Tam Oản nói "Chỉ là hiện giờ lại......"

"Vô liêm sỉ......"

Hai người điên loan đảo phượng một buổi chiều, thẳng đến chạng vạng, Hứa Tam Oản mới phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Lý Tú Lan ngay cả khí lực trợn mắt cũng không còn, để Hứa Tam Oản ôm lau thân mình, đợi tắm rửa xong, Hứa Tam Oản thấy người trong lòng cũng không biết khi nào thì ngủ thiếp đi. Hứa Tam Oản trong mắt khó nén nhu tình, thay Lý Tú Lan mặc quần áo, ôm y đến trên giường. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và dembuon.vn. Mọi bản đăng khác đều là ăn cắp/

"Lan nhi, cám ơn ngươi." Hứa Tam Oản đưa tay xoa thụy nhan (dung nhan khi ngủ) của Lý Tú Lan, nhẹ giọng nói.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hứa Tam Oản mở cửa đi ra ngoài, sắc mặt âm trầm, mắt lạnh như đao nhìn về phía hai người bị dây thừng buộc chặt đang quỳ trên mặt đất trong viện. Ngô bà run run một chút, con mắt đảo loạn, tính toán nên mở miệng như thế nào. Hứa Tam Oản lại không cho bà ta cơ hội biện giải, nói với hạ nhân: "Trước giam đến phòng củi, ngày mai lại xử trí."

"Rõ" hạ nhân lĩnh mệnh, áp chế ngô bà cùng đại nha đầu rời đi.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trương Đại Thiên nhìn Phương Dĩnh yên ổn nằm trên giường mình, không khỏi hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

"Phương đại công tử, các hạ không phải có một gian khách phòng có thể ở sao?"

Phương Dĩnh ngáp một cái, hàm hồ nói: "Canh giờ đã muộn, nghỉ ngơi đi."

"Quay về phòng ngươi đi." Trương Đại Thiên nói xong muốn tóm Phương Dĩnh lên, Phương Dĩnh lắc mình tránh thoát, bắt lấy cánh tay Trương Đại Thiên kéo xuống giường, giống như bạch tuộc cuốn lấy hắn.

"Nhị đương gia chớ nháo. Ngươi biết ta buổi tối không ôm đồ vật này nọ ngủ không ngon, sao còn nhẫn tâm đuổi ta đi?" Phương Dĩnh tội nghiệp nói.

Trương Đại Thiên tránh không thoát Phương Dĩnh, trong lòng cả kinh. Người này cũng không giống như vẻ ngoài yếu đuối, bộ dáng gió thổi liền bay. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và dembuon.vn. Mọi bản đăng khác đều là ăn cắp/

"Ta nghĩ rằng nhị đương gia đồng ý ta ngủ lại đây." Phương Dĩnh thấy Trương Đại Thiên trầm mặc, thừa dịp này nói.

Xem ra đêm nay lại là một đêm không có ngủ a...... Trương Đại Thiên hồi tưởng lúc trước ngủ cùng Phương Dĩnh, không khỏi cảm khái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK