• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kêu phòng bếp bị chút rượu và thức ăn." Hứa Tam Oản phân phó thủ hạ, thủ hạ hỏi "Có cần bẩm báo đại nãi nãi không ạ?"

"Không cần." Hứa Tam Oản xoay người nói với bốn người "Chư vị mời theo ta."

Bốn người một đường đi theo Hứa Tam Oản đến đại đường, Hứa Tam Oản mang tới rượu ngon ủ đã lâu, vung tay lên, bốn bát rượu an ổn nằm trên bàn.

"Đại đương gia công phu ngày càng cao thâm." Bốn người khâm phục không thôi.

Hứa Tam Oản thay bọn họ rót rượu, giơ bát lên nói "Vất vả chư vị không ngại cực khổ, vì việc lông gà vỏ tỏi của kẻ hèn này mà bôn ba ngàn dặm. Bát rượu này, Thập Phương kính chư vị! Mời!" Nói xong, một ngụm thấy đáy. Bốn người cũng ngửa đầu uống cạn rượu trong bát, hô to "Hảo tửu!"

"Đến đến đến, rót rượu rót rượu!" Hứa Tam Oản cầm miệng vò rượu nghiêng xuống, rượu trút xuống như thác nước, ừng ực đổ vào trong bát, vài giọt rượu bắn tung tóe lên trên tạo thành bọt nước. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

"Phương đại công tử lịch sự tao nhã, sao lại uống rượu một mình, hay là còn có tâm sự gì?" Trương Đại Thiên đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn Phương Dĩnh dựa trên cây, trường sam màu xanh nhạt, nghiêng nghiêng thân mình, cầm trong tay một bầu rượu.

Phương Dĩnh thấy Trương Đại Thiên, lại uống một ngụm rượu, cười nói "Nhị đương gia sao biết tại hạ có tâm sự?"

"Thời tiết hôm nay đi ra nhà xí cũng ngại lạnh. Nào có người nhàn rỗi không có việc gì lại ngồi trên cây uống rượu?" Trương Đại Thiên cũng xoay người nhảy lên cây, tìm nhánh cây cách Phương Dĩnh hơi thấp hơn một chút ngồi xuống, Phương Dĩnh đưa rượu qua "Không ngại bồi tại hạ uống một ngụm rượu chứ?"

Trương Đại Thiên không khách khí, nhận vò rượu ngửa cổ uống một ngụm lớn.

"Không có vị gì." Trương Đại Thiên nhấp nhấp, bất mãn nói.



Phương Dĩnh cười cười, nói "Nhị đương gia thật đúng là không nhìn được hàng."

"Như nào? Rượu này còn có lai lịch?" Trương Đại Thiên nghi hoặc, cầm lấy bầu rượu để sát vào ngửi, không ngửi ra chỗ đặc biệt, nhìn về phía Phương Dĩnh nói "Hay là Phương công tử bị gian thương lừa?"

Phương Dĩnh trầm mặc nửa khắc, xoay người đoạt lấy rượu trong tay Trương Đại Thiên. Trương Đại Thiên thấy y không thèm nhìn mình, bất đắc dĩ nói "Phương đại công tử bụng dạ hẹp hòi như vậy?"

"Có lẽ vậy." Phương Dĩnh lãnh đạm nói. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Trương Đại Thiên buồn bực, sao cũng nghĩ không thông làm sao lại chọc giận tiểu thiếu gia này.

"Ta cũng thử không ra tư vị." Phương Dĩnh ôm bầu rượu, đầu lệch về một bên. Trương Đại Thiên ngồi ở chỗ thấp hơn, thấy không rõ biểu tình Phương Dĩnh, lại nghe ra trong lời này lộ ra vài phần lạc tịch.

"Nếu là ngươi, mỗi ngày đều có thể ẩm tiên lộ mỹ tửu, thời gian dài một chút, liền cảm thấy được tẻ nhạt vô vị." Phương Dĩnh tự nói tự nghe.

"Kia không bằng nếm thử chút rượu khác?" Trương Đại Thiên nhảy xuống cây, lúc sau cầm đến một vò rượu, mở nắp, hương nồng đậm rượu bay tứ phía.

"Đây là rượu cao lương trong trại ủ."

Phương Dĩnh thử uống một ngụm nhỏ, vị cay nóng tràn ngập khoang miệng, y thè lưỡi, chỉ cảm thấy yết hầu như lửa đốt, nhưng khi mùi vị kia qua đi lại cảm thấy cả người vui sướng.

"Như thế nào?" Trương Đại Thiên hỏi.

Phương Dĩnh lần này uống nhiều hơn chút, ừng ực nuốt xuống, hét lên "Sảng khoái!"

Hai người liền một vò rượu này uống đến vui sướng. Rượu nhanh chóng thấy đáy, Phương Dĩnh bởi vì tửu lượng thấp, đầu váng não trướng, thiếu chút nữa ngã xuống cây.

"Chút tửu lượng ấy, giống như đại cô nương." Trương Đại Thiên nói thầm, khiêng Phương Dĩnh quay về phòng khách. Vốn muốn đi, lại nghĩ tới lời Phương Dĩnh nới lúc trước, buổi tối nhất định phải ôm đồ vật mới có thể đi vào giấc ngủ, tả hữu nhìn xung quanh một phen, cũng không tìm được vật thích hợp.

Trương Đại Thiên rối rắm một phen, thở dài nói "Thôi......"



Hắn bỏ đi ngoại sam đến bên cạnh Phương Dĩnh nằm xuống, sợ chen chúc Phương Dĩnh, đặc biệt hướng bên cạnh xê dịch. /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hứa Tam Oản vốn tính toán giữ bốn người ở lại một thời gian, nhưng bốn người nóng lòng hồi cung, Hứa Tam Oản tự nhiên không thể mạnh mẽ giữ lại. Sau khi nói lời cảm tạ, nhìn theo bốn người xuống núi.

"Chúng ta còn có một chuyện phải làm phiền đại đương gia." Trước khi rời đi, một người trong đó nói "Phiền toái đại đương gia gửi lời nhắn đến tiểu vương gia, công tử nói tiểu vương gia đừng quên ngày hẹn hồi kinh."

Hứa Tam Oản đáp ứng, trong lòng đã có vài phần suy tính. Xem ra cái gọi là rời kinh dạo chơi lần này, đại khái không thoải mái như lời người nọ nói.

Lý Tú Lan ngồi trước bàn, nhìn ánh nến lắc lư, giọt nến chảy xuống tụ tập trên đế nến, tích thành một cái bệ.

"Lan nhi......" Ngoài cửa có người gõ cửa. Lý Tú Lan không đáp, người nọ lại gọi vài tiếng, vẫn không thấy có người ra mở cửa.

Không xong...... Có lẽ là Lan nhi oán trách ta không nói cùng y, rời đi lâu như vậy.

"Lan nhi, ta là cao hứng đến choáng váng, vội vàng cũng không kịp nói rõ ràng với ngươi." Hứa Tam Oản mở miệng nói "Ngươi đừng tức giận. Để ta vào phòng sẽ giải thích cùng ngươi."

Lý Tú Lan mở cửa, ngửi thấy mùi rượu trên người Hứa Tam Oản, lửa giận càng thêm lớn, xoay người quay về phòng ngồi ở bên giường, không nhìn Hứa Tam Oản.

Hứa Tam Oản đến bên cạnh Lý Tú Lan ngồi xuống, ghé sát vào gọi "Lan nhi......"

Lý Tú Lan không quay đầu, Hứa Tam Oản lại đổi phương hướng. Đổi mấy hướng, Lý Tú Lan thật sự chịu không nổi Hứa Tam Oản dây dưa, nói "Chuyện gì cao hứng như vậy? Còn cần uống rượu chúc mừng?" /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

"Việc vui lớn." Hứa Tam Oản khẳng định nói.

"Hửm?" Lý Tú Lan thật có chút tò mò.

Hứa Tam Oản kéo tay Lý Tú Lan qua nắm lấy, cười nói "Này có tính không?"



Lý Tú Lan nhất thời trừng lớn mắt, cân nhắc ý tứ trong lời nói của Hứa Tam Oản.

"Cho là cái gì? Lúc trước sao không thấy ngươi cao hứng như vậy?" Lý Tú Lan lùi tay về.

"Không giống. Lúc trước ta cũng cao hứng, chỉ là lần này càng cao hứng hơn, chờ cuối tháng chúng ta thành hôn, đại khái sẽ cao hứng thành ngốc tử." Hứa Tam Oản nhìn Lý Tú Lan si ngốc cười. Lý Tú Lan lúc này nhìn ra, người này đại khái là uống rượu nói mê sảng.

"Ta nói phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu cho ngươi, thừa dịp còn nóng thì uống, nếu không sáng mai chắc chắn đau đầu." Lý Tú Lan đứng dậy, muốn đi bưng bát canh trên bàn, bị Hứa Tam Oản bắt lấy gắt gao quấn lấy ấn vào trong lòng.

"Ta không say." Hứa Tam Oản thấp giọng nói "Lan nhi, hỷ phục của chúng ta tới rồi."

"Hỷ phục?" Lý Tú Lan kinh ngạc "Không phải nói hỷ phục của nam nam thành hôn không có bán sao?"

"Ta nhờ người khác làm." Hứa Tam Oản nói "Hôm nay mới được người kinh thành mang đến đây."

Lý Tú Lan hạ mắt xuống, trong lòng nóng lên.

"Ngươi thật sự để tâm." /Truyện chỉ được đăng tại wattpad và Dembuon.vn/Những nơi khác đều là ăn cắp/

Trăng sáng treo cao, toả ngân huy đầy đất. Giữa mặt trăng phảng phất như có tiên nhân tay áo bay bay, ôm ấp thỏ con nhìn trộm nhân gian.

Dưới ánh trăng, một người cưỡi ngựa chạy như bay, cuối cùng dừng trước đại môn đỏ thẫm. Bức hoành phi màu vàng trên cửa trong bóng đêm vẫn bắt mắt như trước, người nọ ngẩng đầu nhìn kỹ, trên bức hoành phi đề bốn chữ rồng bay phượng múa: nha phủ Ích Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK