Hành động của Trương Kính Trung đúng như dự đoán của anh.
Đêm qua là lần đầu tiên Trương Mẫn không nghe lời Trương Kính Trung như vậy, còn chọc vào điểm đau của ông, ngoại trừ đánh người, Trương Kính Trung nhất định sẽ dạy cho anh một ít "bài học" khác. Cách tốt nhất, đương nhiên chính là cách chức anh.
Muốn cách chức thì cứ cách chức đi.
Nếu là trước kia, Trương Mẫn có lẽ sẽ không cam lòng, tức giận, dù sao tập đoàn Tứ Hải là tất cả của anh.
Nhưng bây giờ...
Trong lòng Trương Mẫn không có cảm giác gì cả.
Cuối cùng cũng sẽ đi đến bước đường này, chỉ là anh vẫn phải cân nhắc kỹ, làm sao nói cho Trầm Tú Chi biết.
Tu hú sẵn tổ* nhiều năm như vậy, anh cũng mệt rồi.
*Tu hú sẵn tổ: chiếm đoạt địa vị, hưởng lợi của người khác
Trước khi Triệu Phiếm Châu trở về, Trương Mẫn đã nhận được thông báo sa thải từ Trương Kính Trung.
Tiếng cửa vang.
Trương Mẫn đỡ thắt lưng bước ra, thấy Triệu Phiêm Châu ôm một đống thức ăn bước vào.
"Chậm quá đó..." Trương Mẫn tỏ ra bình thường.
Triệu Phiếm Châu đột nhiên nhíu mày, để đồ ăn trong tay xuống, đi tới nhìn thẳng vào mắt Trương Mẫn.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Nói lung tung gì vậy..." Trương Mẫn quay mặt đi không thèm nhìn cậu, giả bộ thoải mái: "Anh có thể xảy ra chuyện gì."
"Trì Trì."
"..."
"Trì Trì..." Triệu Phiếm Châu ủy khuất: "Em còn tưởng rằng anh sẽ tin em."
"Ai không tin em!"
Triệu Phiếm Châu vẫn nhìn anh chăm chú.
"..."
"Được rồi được rồi." Trương Mẫn bại trận. "Cũng không có gì... Chỉ là, bị cách chức thôi."
Triệu Phiếm Châu ôm lấy anh.
"Vậy bây giờ, tốt hơn chút nào chưa?"
"... Anh vốn không sao."
"Ừm, em biết." Triệu Phiếm Châu đặt cằm lên vai anh cọ cọ: "Là em muốn ôm anh."
Chút không cam lòng và ủy khuất cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Trương Mẫn đẩy con cún lớn dính người ra, đuổi cậu vào nhà bếp nấu cơm.
Xét thấy cậu biểu hiện tốt, Trương Mẫn giảm bớt hai món ăn khó làm nhất.
Không thể không nói, Triệu Phiếm Châu không hổ danh là học bá, đặc biệt là chuyện nấu ăn. Một tháng trước đến cả thái rau cũng không thành thạo, hiện giờ đã có thể so với đầu bếp.
Ít nhất, Trương Mẫn được đút cho ăn cũng vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Trương Mẫn lười biếng tựa vào người Triệu Phiếm Châu hưởng thụ dịch vụ xoa bóp.
"Ngày mai anh muốn đến công ty một chuyến, lấy một số đồ cá nhân."
"Ừm, em đi với anh."
"Không được!" Trương Mẫn cự tuyệt rõ ràng.
"Anh sợ gặp cha anh ở công ty, phải không?"
Bị chọc đúng tim đen, Trương Mẫn trầm mặc không nói.
Triệu Phiếm Châu thở dài: "Cho nên càng không thể để anh đi một mình."
"... Miệng ông ấy thúi lắm, có thể sẽ nói mấy lời khó nghe."
"Ừm, em biết." Triệu Phiếm Châu có thể tưởng tượng được. Cậu là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, ở chung với Trương Mẫn, Trương Kính Trung hẳn là sẽ cho rằng Trương Mẫn bao dưỡng tiểu bạch kiểm, đương nhiên không nói được lời gì tốt lành.
"Nhưng, so với việc em bị mắng, em càng không mong anh bị ông ta làm tổn thương nữa."
Kể từ khi quen biết, Trương Mẫn về nhà hai lần. Lần nào cũng mang theo thương tích đầy mình trở về.
Trương Mẫn nằm trong lòng cậu, áo ngủ buông lỏng, lộ ra vết bầm tím trên ngực, Triệu Phiếm Châu vươn tay chạm vào, Trương Mẫn không khỏi co rút lại.
"Chuyện như vậy, không thể xảy ra nữa."
"... Anh đã quen rồi." Trương Mẫn nhỏ giọng kháng nghị.
"Nhưng em sẽ đau lòng."
Trương Mẫn không nói lại cậu.
Triệu Phiếm Châu chính là như vậy, thoạt nhìn chỗ nào cũng nhường nhịn, dù Trương Mẫn có quá đáng cậu cũng không tức giận. Nhưng nếu đã là chuyện mà cậu quyết định, không ai có thể thay đổi.
Không gặp được Trương Kính Trung ở công ty, lại gặp một người không ngờ tới.
Em trai của Ngô Thiên Hoa, mẹ trên danh nghĩa của anh.
Ngô Thiên Vĩ.
"Yo, đây không phải Trương tổng... Không đúng, bây giờ chỉ có thể gọi là cháu trai."
Ngô Thiên Vĩ mặc một chiếc áo sơ mi hoa cùng với bộ vest hoa, trông chẳng ra gì, dáng vẻ lưu manh. Triệu Phiếm Châu nhìn thoáng qua liền vội nhìn sang Trương Mẫn để rửa mắt.
Trương Mẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, bất động thanh sắc: "Còn phải chúc mừng cậu sắp được thăng chức tổng giám đốc."
"Ai, làm tổng giám đốc không dễ nha." Ngô Thiên Vĩ giống như không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Trương Mẫn, đi tới ngồi vào chiếc ghế của Trương Mẫn lúc trước: "Chậc... Không cẩn thận liền bị đuổi khỏi tập đoàn Tứ Hải. Tiểu Mẫn, chuyện này con cũng hiểu mà, đúng không?"
"Vậy phải chúc cậu ngồi trên vị trí này... Vững một chút."
Ngô Thiên Vĩ thấy bộ dạng căn bản không để ý đến chuyện rời khỏi tập đoàn Tứ Hải của anh, mất hứng, lại nhìn Triệu Phiếm Châu.
"Yo... Ai vậy? Chưa từng thấy qua, Tiểu Mẫn không định giới thiệu với cậu sao?"
"Không cần."
Ngô Thiên Vĩ dường như phát hiện ra chuyện gì mới lạ: "Thoạt nhìn còn rất trẻ... Tốt nghiệp chưa? Đi theo Trương... cháu tôi, bây giờ không nhận được tiền lương đâu. Chi bằng theo tôi làm việc? Lương cậu nói là được, thế nào?"
Trương Mẫn không nhịn được nắm chặt tay.
Triệu Phiếm Châu âm thầm vỗ vỗ tay anh trấn an, trên mặt mang theo nụ cười nhìn Ngô Thiên Vĩ: "Không cần phiền vị này... À, tổng tài tiên sinh chưa kế nhiệm."
Triệu Phiếm Châu không để ý đến Ngô Thiên Vĩ lập tức biến sắc, tiếp tục nói: "Con người tôi có chút kỳ lạ, so với tiền lương... Tôi càng coi trọng nhân phẩm và năng lực của lãnh đạo. Cho nên thật xin lỗi, khiến ngài thất vọng rồi."
Ngô Thiên Vĩ hừ lạnh một tiếng, kiềm chế không nổi nữa: "Đắc ý cái gì? Trương Mẫn, con cũng coi như là nhân vật có uy tín có danh dự, lại bị tập đoàn Tứ Hải đuổi việc, thảm hại như vậy, để cậu xem sau này ai dám tuyển con! Đến lúc đó đừng có trở về khóc lóc cầu xin cậu của con đó!"
"Cảm ơn cậu đã quan tâm."
Triệu Phiếm Châu ôm thùng giấy theo Trương Mẫn ra khỏi tập đoàn Tứ Hải.
Trước khi lên xe, Trương Mẫn vô thức quay đầu nhìn lại.
"Vẫn còn tiếc sao?" Triệu Phiếm Châu ôn nhu hỏi anh.
Trương Mẫn lắc đầu, khóe miệng cong lên: "Nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
"Chỉ là sau này, có lẽ anh thật sự không trả nổi tiền lương cho em."
"Kỳ thực tập của em sắp kết thúc rồi, sau đó sẽ chính thức nhậm chức, tiền lương cũng không tệ lắm." Triệu Phiếm Châu đột nhiên ghé sát vào, cười tủm tỉm nhìn Trương Mẫn: "Trì Trì, có muốn ký một hợp đồng nữa không? Chỉ là bên A và bên B, có vẻ phải đổi ngược lại rồi."
"..."
Ký cái rắm!