Châu Khải... Ông chủ Triệu.
Trương Mẫn nghe thấy hai từ quen thuộc, liền bắt đầu trầm ngâm.
"... Trương tổng?" Thư ký Tiêu vẫy vẫy tay trước mắt anh.
Trương Mẫn trừng mắt: "Biết rồi. Không còn gì thì tan làm!"
"Vâng! Trương tổng!" Tiêu Chính Nam ra ngoài, đột nhiên dừng lại ở cười, quay người lại, cười nói: "Trương tổng, không phải hôm qua anh nhờ Tiểu Từ đi đón bác sĩ pháp y Triệu sao, tôi nghe Tiểu Từ nói, có rất nhiều cô gái nhỏ vây quanh bác sĩ Triệu, ánh mắt người nào cũng lấp lánh, hận không thể nuốt chửng bác sĩ Triệu... Chậc chậc."
Tiểu Chính Nam nói xong liền bỏ chạy, không chút khí phách.
Hôm qua... Triệu Phiếm Châu có buổi tọa đàm ở trường đại học G, Trương Mẫn sợ cậu không quen đường xá, nên nhờ tài xế đến đón.
Trương Mẫn vốn chuẩn bị về nhà đã thay đổi chủ ý.
Đơn vị công tác của Triệu Phiếm Châu cách đây không xa... Hay là...
Trương Mẫn quyết định tạo bất ngờ.
Hai người ở bên nhau hơn nửa năm, công việc cũng không tính là quá rảnh rỗi, bình thường tan làm hận không thể lập tức về nhà dính vào nhau, đơn vị công tác của Triệu Phiếm Châu đặc thù, Trương Mẫn cũng chưa từng đến.
Những lời đồn về bạn trai của Triệu Phiếm Châu đã lan truyền khắp cục cảnh sát, nhưng ngoại trừ thanh tra Vương, chưa có ai nhìn thấy người thật.
Trước cửa cục cảnh sát, Triệu Phiếm Châu và Trì Duệ bước ra, vừa đi còn vừa bàn công việc.
Đột nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Triệu Phiếm Châu lắc đầu cười khẽ, đi lên phía trước, gõ kính xe.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra đôi mày cong cong của Trương Mẫn.
"Đến đón em sao?"
"Ừm, cảm động không?"
Triệu Phiếm Châu thấy Trì Duệ đang mờ mịt, nói với Trương Mẫn: "Trì Trì, xuống xe đi."
Trương Mẫn xuống xe, đứng bên cạnh Triệu Phiếm Châu.
"Đây là tiền bối của em, bác sĩ pháp y Trì Duệ. Bác sĩ Trì, đây là bạn trai của tôi, Trương Mẫn."
"Chào bác sĩ Trì." Trương Mẫn bắt tay với hắn: "Cảm ơn anh đã chiếu cố Phiếm Châu."
Trì Duệ lúc này mới phản ứng lại.
Đây chính là... Trương tổng trong truyền thuyết.
Vụ án lần trước của Trầm Tú Chi do người trong đội xử lý, Triệu Phiếm Châu là người thân nên không thể tham gia, đều là Trì Duệ thẩm định kết quả. Sau khi giải quyết xong vụ án, Trì Duệ cũng coi như hiểu biết nhiều hơn về Trương Mẫn.
Không ngờ người thật còn đẹp hơn trông ảnh, hơn nữa tóc cũng dài hơn, trông rất dịu dàng, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của tổng tài.
"Xin chào, nghe danh từ lâu."
Trì Duệ nhìn Triệu Phiếm Châu: "Được đó đồng chí Tiểu Triệu. Nếu đã gặp nhau thì định khi nào mời chúng tôi ăn cơm đây?"
Triệu Phiếm Châu nhìn Trương Mẫn, Trương Mẫn ngoan ngoãn mỉm cười, tỏ vẻ anh không có ý kiến.
"Vậy hôm nay đi, gọi cả đội trưởng Lục và thanh tra Vương bọn họ nữa."
Bây giờ là thời gian tan tầm, trước cửa cục cảnh sát người đến rồi đi, Trì Duệ lên xe trước. Trương Mẫn ở bên cạnh đợi Triệu Phiếm Châu gọi điện thoại hẹn người, nhàm chán dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào giày Triệu Phiếm Châu.
Chỉ trong mấy phút, xung quanh đều đang bàn tán.
Triệu Phiếm Châu cúp máy, cất điện thoại vào túi, vươn tay véo nhẹ eo Trương Mẫn.
Trương Mẫn sợ nhột, lập tức ngã vào người cậu, được Triệu Phiếm Châu đỡ lấy.
"Gây sự quỷ." Triệu Phiếm Châu giơ tay gõ vào trán anh: "Hũ giấm nhỏ."
Trương Mẫn hừ một tiếng: "Đồ hoa bướm."
"Ngoan, chúng ta còn phải mời người ta ăn cơm."
Trương Mẫn không phải người thích giao tiếp, cũng không muốn dùng dáng vẻ trong kinh doanh để tiếp đồng nghiệp của Triệu Phiếm Châu. May mà đồng nghiệp của cậu đều rất thân thiện, mọi người nói nói cười cười, không khí vô cùng thoải mái.
Mấy lão đại oai phong một cõi của cục cảnh sát, ánh mắt lại không nhịn được mà hướng về phía Trương Mẫn.
Đẹp trai, trẻ trung, đầy triển vọng, còn rất nghe lời Triệu Phiếm Châu.
Tên nhóc Triệu Phiếm Châu này cũng được quá...
Đáp lại cơm chó, Triệu Phiếm Châu bị ép uống đến say khướt.
Trương Mẫn phải lái xe, không uống rượu, sau khi tiễn những người khác đi, đưa Triệu Phiếm Châu về nhà.
Vào nhà, Triệu Phiếm Châu liền bổ nhào vào người Trương Mẫn. Trương Mẫn không kịp phòng bị, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Anh gian nan mang theo vật trang trí hình người đến sô pha ngồi xuống, nhìn Triệu Phiếm Châu ôm eo mình cọ cọ, Trương Mẫn bật cười.
Trước kia chưa thấy cậu uống rượu bao giờ, sao tửu lượng lại kém như vậy... Đã say rồi đến mức này rồi mà còn dính người.
Giống cún quá.
"Trì Trì~" Triệu Phiếm Châu khàn giọng gọi anh.
Trương Mẫn có lệ xoa đầu cậu: "Ngoan."
Giây tiếp theo liền bị con cún lớn nào đó đè ngã trên sô pha, ánh mắt Triệu Phiếm Châu ươn ướt, còn mang theo vài phần ủy khuất: "Em không phải đồ hoa bướm."
"Ừm em không phải." Trương Mẫn biết không thể nói lý với người say, đành dỗ dành cậu.
"Em nói em có bạn trai rồi, kết quả mấy cô ấy còn hưng phấn hơn..." Triệu Phiếm Châu nói xong càng thêm ủy khuất, nằm trên người Trương Mẫn: "Mấy cô gái nhỏ bây giờ thật đáng sợ..."
Phụt...
Hoàn toàn không ngờ sự tình lại đi theo hướng này.
Trương Mẫn cũng không tính toán nữa.
Hôm sau là thứ bảy, Triệu Phiếm Châu được nghỉ, nhưng sáng mai Trương Mẫn có hẹn với ông chủ Triệu của Châu Khải, không thể không dậy sớm. Triệu Phiếm Châu cảm nhận được người bên cạnh muốn rời giường, mơ màng tỉnh lại, duỗi tay ra kéo người vào lòng.
"Trì Trì, chào buổi sáng~"
Tối qua uống nhiều rượu, thanh âm của Triệu Phiếm Châu còn hơi khàn.
Trương Mẫn vươn tay xoa mặt cậu: "Tỉnh rượu rồi?"
"..." Triệu Phiếm Châu nhớ lại chuyện sau khi uống rượu.
Quá mất mặt.
"Sớm vậy đã muốn đi đâu?" Triệu Phiếm Châu từ chối nhớ lại, cưỡng ép đổi chủ đề.
"Có một công ty trước đây chưa từng hợp tác muốn gặp nhau bàn chuyện hợp tác lâu dài. Anh sẽ về sớm thôi."
"Em đi cùng anh." Triệu Phiếm Châu không muốn ở nhà một mình: "Làm trợ lý cho anh được không? Em cũng coi như là có kinh nghiệm."
Không hiểu sao Trương Mẫn lại nhớ đến con cún lớn một mình ở nhà đợi chủ nhân trong video anh xem được trên mạng cách đây hai ngày...
Đột nhiên không đành lòng.
"Được rồi, cùng đi."
Chín giờ, Tiêu Chính Nam lái xe đến dưới lầu.
Nhìn thấy Triệu Phiếm Châu theo sau Trương Mẫn, Tiêu Chính Nam hiểu, bát cơm của hắn lại bị cướp mất rồi.
Tiêu Chính Nam đã trải qua cảnh này nhiều lần, mặt không đổi sắc, thuần thục giao tư liệu trong tay cho Triệu Phiếm Châu.
"Bác sĩ Triệu vất vả rồi."
Triệu Phiếm Châu mỉm cười: "Cảm ơn thư ký Tiêu."
Tiểu Chính Nam hôm nay chính là một cái máy lái xe vô tình.
Điểm hẹn là công ty của Trương Mẫn, Triệu Phiếm Châu quen đường theo anh vào phòng họp.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đợi trong phòng hội nghị, cả Triệu Phiếm Châu và người nọ đều ngẩng người.
"Cha?"
"Tiểu Châu?"
Trương Mẫn cũng ngây ngốc.
Đây là tình tiết gì vậy?
Công ty Châu Khải... Ông chủ Triệu.
Thật sự là của nhà Triệu Phiếm Châu?
"Con... Con, đứa nhỏ này, không phải nói làm bác sĩ pháp y ở phân cục NF sao? Sao lại ở cùng Trương tổng?"
"Cha." Triệu Phiếm Châu không có ý che giấu: "Đây là bạn trai con, Trương Mẫn."
Trương Mẫn khẽ gật đầu: "Chào chú."
?!!
Gì cơ???
Cha Triệu nhất thời không thể tiếp nhận: "Tiểu Châu, con... Con đùa cái gì vậy, Trương tổng sao lại..."
Danh tiếng của Trương Mẫn ở tập đoàn Tứ Hải không nhỏ, hiện giờ đã là thần thoại trong giới. Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong nửa năm đã có thể hợp tác với nhiều công ty nổi tiếng, phát triển nhanh chóng, đến nay đã không thể gọi là công ty nhỏ nữa. Đến cả mấy chủ tịch của tập đoàn lớn đều khen ngợi một câu hậu sinh khả úy.
Trương tổng huyền thoại như vậy, là bạn trai của con trai ông?
Lúc này không hợp để bàn công việc lắm, Trương Mẫn rời phòng họp, chừa lại không gian cho hai cha con.
Cha Triệu trầm mặc hồi lâu, giọng điệu có chút mỏi mệt: "Tiểu Châu à... Cha biết cha không có lập trường gì để can thiệp vào chuyện của con, bây giờ xã hội cũng cởi mở hơn nhiều, nếu con đã thật sự quyết định, thì cha sẽ ủng hộ con..."
Triệu Phiếm Châu không ngờ cha Triệu lại có phản ứng như vậy, cậu còn tưởng tượng đến tình huống xấu nhất.
Lập tức sững sờ.
Cha Triệu cười: "Nhìn cha như thế làm gì? Từ sau khi mẹ con bị bệnh, cha cũng coi như thông suốt được nhiều chuyện..."
"Chuyện này... Cha chỉ hơi lo lắng. Trương tổng kia, thật sự thích con sao?"
"Cha yên tâm." Triệu Phiếm Châu thả lỏng, nhắc đến Trương Mẫn, trên mặt mang theo ý cười: "Anh ấy tốt lắm, rồi cha sẽ hiểu anh ấy thôi."
"Vậy thì tốt." Cha Triệu im lặng một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Bên phía mẹ con... Tình trạng của bà ấy có chút đặc thù, trước tiên đừng nói với bà ấy ngay. Cha sẽ từ từ cho bà ấy biết."
"Cảm ơn cha."
Cha Triệu vỗ vai Triệu Phiếm Châu: "Cha mẹ nợ con quá nhiều, con đã muốn chọn con đường khó đi này, cha mẹ không thể tiếp tục làm vật cản của con được..."
Cuối cùng vẫn bàn xong chuyện hợp tác, hai bên đều nhượng bộ rất nhiều, về phần sao lại làm vậy... Trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Sau khi cha Triệu rời khỏi, Triệu Phiếm Châu theo Trương Mẫn vào văn phòng của anh.
Không có người ngoài, Trương Mẫn thoải mái thở ra một hơi.
"Khẩn trương sao?" Triệu Phiếm Châu giúp anh xoa vai.
Trương Mẫn lắc đầu: "Anh chỉ nghĩ, nếu cha em không đồng ý..."
"Hả? Nếu không đồng ý, vậy Trì Trì sẽ làm sao."
"Anh đang nghĩ xem có thể trực tiếp thu mua Châu Khải không."
Triệu Phiếm Châu bật cười ngã vào người anh: "Vậy Trì Trì phải cố gắng lên."
Mấy năm nay cha cậu vẫn luôn dành thời gian cho mẹ cậu, không mở rộng công ty, nhưng Châu Khải tốt xấu gì cũng đã thành lập nhiều năm như vậy, vẫn là có chút nội tình bên trong.
Nhưng Triệu Phiếm Châu cảm thấy, chỉ cần Trương Mẫn muốn, nhất định sẽ làm được.
"Đợi đến lúc đó, để Triệu tổng đem con trai ra gán nợ." Trương Mẫn xoay người, nâng cằm Triệu Phiếm Châu: "Tiểu mỹ nhân, theo bổn đại gia đi."
"Hửm?"
Triệu Phiếm Châu trực tiếp bế người lên, đi vào phòng nghỉ của Trương Mẫn.
Chỉ có tự thể nghiệm thì Trương Mẫn mới biết được, rốt cuộc là ai theo ai.
Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ, Trương Mẫn đã mềm nhũn thành một đoàn, rút vào ngực Triệu Phiếm Châu, cắn lên xương quai xanh của cậu để giải hận.
Triệu Phiếm Châu sợ anh ngã, vươn tay ôm lấy eo anh.
Trương Mẫn nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay cậu.
Vết sẹo kia anh đã thấy nhiều lần, mỗi lần nhắc đến, Triệu Phiếm Châu chỉ nói là chuyện trước đây, không chịu nói rõ.
Trương Mẫn đưa tay chọc chọc vào vết sẹo.
"Trì Trì muốn nghe chuyện của em sao?"
"Ừm..." Trương Mẫn ngẩng đầu nhìn cậu: "Nếu cảm thấy buồn, không nói cũng không sao..."
Mèo nhỏ nhà cậu càng ngày càng hiểu lòng người rồi.
Triệu Phiếm Châu hôn lên trán anh: "Không có gì đáng buồn cả."
Tuổi thơ của cậu, là lớn lên trong những cuộc cãi vã của cha mẹ.
Cha bận công việc, ít khi về nhà, mà mẹ thì hay đột nhiên nổi giận, chỉ cần có cha ở nhà, sẽ tranh cãi không ngớt. Khi đó bọn họ cũng không biết, mẹ cậu có bệnh, là chứng rối loạn lưỡng cực.
Vết sẹo trên tay Triệu Phiếm Châu là do trong một lần cha mẹ cãi nhau vô tình làm cậu bị thương, dao gọt hoa quả cắt ngang qua, miệng vết thương rất sâu, nhiều năm như vậy rồi mà sẹo cũng không mờ đi.
Sau đó cha cậu quyết định ly hôn, mà mẹ cậu... Suýt chút nữa tự tử.
Là cậu về nhà kịp lúc cứu mẹ. Sau đó nữa, cha cậu và cậu đưa mẹ đi kiểm tra, được chẩn đoán là mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Từ đó về sau, cha cậu thay đổi, không còn dốc hết tâm sức vào công ty nữa, ngược lại cùng mẹ cậu đi khám bệnh, điều trị. Mẹ cậu đã tốt hơn nhiều, cuộc sống cũng dần ổn định.
"Bởi vì tuổi thơ như vậy, em cũng không còn chờ mong gì nhiều từ gia đình. Hơn nữa chứng rối loạn lưỡng cực là di truyền, em còn bí mật đi làm xét nghiệm gen."
Trương Mẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, nghe cậu kể chuyện quá khứ, không biết nên an ủi thế nào, bởi vì từ trước giờ đều là Triệu Phiếm Châu bao dung anh, sưởi ấm anh.
Trương Mẫn lúng túng ôm lấy Triệu Phiếm Châu, khẽ vỗ về.
"Đều đã qua rồi..."
"Đúng, đều đã qua rồi." Triệu Phiếm Châu nhìn bộ dạng cố gắng an ủi mình của Trương Mẫn, ôn nhu cười: "Bây giờ em có nhà rồi."
Nhà của cậu và anh.
Bọn họ đều trải qua đau khổ, gặp được nhau, sau đó cố gắng học cách sưởi ấm tâm hồn của nửa kia.
"Ngày mai đến công viên giải trí đi?"
"Không được... Đau eo."
"Làm thêm lần nữa sẽ không đau."
"... Tin em cái quỷ... A, Triệu Phiếm Châu, em là cún à! Cắn chỗ nào vậy?!"
"Ngoan."
Thư ký Tiểu lặng lẽ đặt chìa khóa xe lên bàn làm việc của Trương Mẫn, quay người rời đi, còn tiện tay giúp hai người khóa cửa.
Phiền hai vị tự lái xe về.
Tôi cần một kỳ nghỉ tốt đẹp để xoa dịu tâm hồn bị cơm chó làm tổn thương.
***
TOÀN VĂN HOÀN