"Bà ấy... Không ổn lắm."
"Gì?" Trương Mẫn hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Trầm Tú Chi, chỉ thấy bà đang ôm ngực, giống như khó thở.
Anh lập tức hoảng hốt.
Triệu Phiếm Châu vội bước tới, đỡ Trầm Tú Chi ngồi xuống cạnh sô pha, ngồi xuống xuống đặt tay mình lên cổ tay bà, vừa bắt mạch vừa hỏi: "Có mang theo thuốc không?"
Trầm Tú Chi thở hổn hển: "Trong túi... Túi bên trái."
Trương Mẫn tìm được thuốc, đút cho bà uống, tay run rẩy.
"Đừng sợ." Đợi Trầm Tú Chi ổn định lại một chút, Triệu Phiếm Châu ngẩng đầu an ủi Trương Mẫn sắc mặt trắng bệch: "Bệnh này của bà ấy chắc là đã có từ lâu rồi, kích động quá mới phát tác, không sao cả."
"Tôi không biết bà ấy..."
"Em hiểu mà."
Đã như vậy rồi, không thích hợp để nói chuyện tiếp nữa. Trương Mẫn phái người đưa Trầm Tú Chi trở về.
Triệu Phiếm Châu xuống lầu đưa bà, nhân tiện mua cơm trưa. Lúc trở lại văn phòng của Trương Mẫn, anh đã điều chỉnh tốt trạng thái rồi. Ít nhất trong mắt người ngoài, anh không xảy ra chuyện gì cả.
"Trương Mẫn..."
"Tôi không sao." Trương Mẫn nhận cơm trưa từ tay Triệu Phiếm Châu, mở ra: "Mau ăn đi, muộn rồi, lát nửa còn phải họp."
Còn nửa giờ nữa là đến cuộc họp buổi chiều, quả thật không phải thời điểm tốt để trò chuyện.
Họp xong, hai người đang trên đường về nhà thì Trương Mẫn nhận được điện thoại.
Sau khi cúp máy, Trương Mẫn nói với tài xế: "Về nhà trước, sau đó đến biệt thự."
"Vâng, Trương tổng."
"Biệt thự?" Triệu Phiếm Châu khó hiểu: "Không phải hôm nay không còn lịch trình gì sao?"
"Ừm." Trương Mẫn nhìn ra cửa sổ. "Cha tôi tìm tôi."
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Trương Mẫn tỏ vẻ thoái mái: "Không phải buổi chiều có người chất vấn chuyện hợp tác với Triệu thị sao, lão gia tử kêu tôi về nói chuyện."
Triệu Phiếm Châu càng thêm khó hiểu.
Dù là cậu là người không có chuyên môn, nhưng nhìn qua tài liệu cũng biết được, hợp tác với Triệu thị là trăm lợi vô hại. Nhưng trong cuộc họp chiều nay, không chỉ có một quản lý cấp cao không ngừng chất vấn Trương Mẫn, tuy Trương Mẫn đã phản bác từng người một, nhưng đúng là... Không bình thường.
"Yên tâm. Không cần đợi tôi về ăn cơm tối đâu, có thể tôi sẽ ngủ lại bên đó."
"Sáng mai anh còn phải đi thị sát khách sạn..."
"Ừm, biết rồi. Nếu sáng mai có thay đổi gì tôi sẽ gọi báo cho cậu trước."
Triệu Phiếm Châu không có lý do để phản đối.
Biệt thự Trương gia.
"Người phụ nữ đến công ty tìm con lúc chiều là ai?" Sắc mặt Trương Kính Trung không được tốt lắm.
"Cha không biết sao? Con còn tưởng, đến cả văn phòng con cha cũng có tai mắt của cha."
"Con có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Trương Mẫn châm chọc nói: "Lịch trình của con, con làm gì, gặp ai, e là cha còn biết rõ hơn cả con."
"... Trầm Tú Chi, con ít qua lại với bà ta đi. Con sợ tin đồn trong công ty chưa đủ nhiều sao?"
"Bà ấy là mẹ con." Trương Mẫn nhìn Trương Kính Trung: "Cha biết rồi, đúng không?"
Trương Kính Trung trầm mặc.
Trương Mẫn đột nhiên hiểu được hết thảy, có chút tuyệt vọng cười: "Con còn tưởng... Con thật sự là con nuôi của cha. Hóa ra, tất cả đều được mọi người sắp xếp sẵn cả rồi."
Con riêng. Một thân phận còn tệ hơn cả con nuôi, hóa ra... Anh được nhận nuôi, cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.
"Trương Mẫn, đây không phải là việc con nên quản."
Trương Kính Trung dường như đang kìm nén cơn tức giận: "Người bên cạnh con hôm nay là ai? Tiêu Chính Nam đâu?"
"Cha, bây giờ đến cả chuyện thư ký của con cha cũng muốn lo sao?"
"Trương Mẫn, con đủ lông đủ cánh rồi phải không?"
Trương Mẫn không chút sợ hãi nhìn ông. Quả nhiên, Trương Kính Trung ném ấm trà trong tay lên người anh.
Trương Mẫn không tránh.
Mỗi lần đều là vậy, anh đã sớm quen rồi...
Ấm trà vỡ ra giữa trán Trương Mẫn, máu cùng nước trà chảy xuống, thật nóng, trước mắt biến thành một mảnh màu đỏ, không thể phân biệt rõ ràng.
Trương Kính Trung còn chưa hết giận: "Hai ngày trước bảo con đi gặp tiểu thư của Lưu gia, con lại chạy tới chỗ nào? Trương Mẫn, cánh cứng rồi, muốn bay phải không?"
Trên bàn trà đặt một chiếc gậy mà Trương Mẫn không thể quen thuộc hơn. Trương Kính Trung vốn dĩ không dùng cái này, lấy ra đặt ở đó, bất quá cũng chỉ để "dạy bảo" anh mà thôi, luôn là như thế.
Một khắc gậy đánh xuống, Trương Mẫn không đưa tay lên đỡ như trước.
Muốn đánh... Thì cứ đánh đi.
Trong lòng Trương Mẫn có một tia trào phúng. Chuyện Trầm Tú Chi vứt bỏ đứa con ruột của ông, không biết Trương Kính Trung có biết không.
Cuối cùng vẫn là Ngô Thiên Hoa nghe thấy tiếng động, chạy đến giữ Trương Kính Trung lại.
"Con trai cũng đã lớn như vậy rồi, có chuyện gì không thể từ từ nói? Sao cứ phải động thủ."
"Bà hỏi nó xem nó đã làm chuyện tốt gì?!"
Trương Mẫn nâng tay quẹt vết máu trên mặt: "Cha nhất định muốn con nói ra sao?"
"Mày!" Trương Kính Trung lại giơ gậy lên, bị Ngô Thiên Hoa ngăn lại. "Được rồi được rồi, cha con hai người bình tĩnh lại một chút. Tiểu Mẫn, dù sao ông ấy cũng là cha con, mau giải thích với cha đi."
"Cha?"
Trương Mẫn cười lạnh, nhặt áo khoác bên cạnh lên, xoay người bước ra ngoài.
Phía sau là tiếng la hét đầy tức giận của Trương Kính Trung.
Nhưng anh không muốn quay đầu lại.
Làm trái ý Trương Kính Trung, là việc mà anh của hiện tại không nên làm. Nhưng anh còn có thể làm gì đây?
Trương Mẫn không biết, anh chỉ muốn trốn thoát.
Ở lại thêm một giây, sẽ khiến anh không thở nổi.