Khi Trương Mẫn thức dậy, Triệu Phiếm Châu đã ra ngoài.
Mở điện thoại, có vài cuộc gọi nhỡ của thư ký Tiêu. Trương Mẫn nhắn tin cho hắn, nói hai ngày tới sẽ không đến công ty, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.
Hợp đồng đã định xong, gần đây cũng không có gì quan trọng. Huống chi, mặt anh bị thương nghiêm trọng như vậy, thật sự không thể đến công ty được.
Cũng may, thư ký Tiêu cũng đã quen.
Rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ.
Trên bàn có một nồi cháo, sờ vào vẫn còn ấm, cạnh nồi còn có một tờ giấy
"Thức dậy thì ăn trước, thuốc để ngoài bàn trà."
Trương Mẫn khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống húp cháo, vừa ăn vừa nghịch điện thoại, tìm thấy avatar không phù hợp kia.
"Cậu đi đâu vậy?"
Trong vòng mấy giây điện thoại vang lên, tên ghi chú hiện ra là "Người chăn nuôi".
??? Ai đây???
Trương Mẫn kết nối được điện thoại.
Giọng của Triệu Phiếm Châu vang lên bên kia: "Dậy rồi? Ăn cháo chưa?"
"Cậu lưu số khi nào? Không đúng... Sao lại phải ghi là..." Cổ Trương Mẫn đỏ lên.
Người chăn nuôi?????
Triệu Phiếm Châu cúi đầu cười hai tiếng, tựa hồ đoán được biểu tình của Trương Mẫn. Đương nhiên là lưu vào hôm qua khi Trương Mẫn uống thuốc ngủ say, đáng tiếc không thấy được vẻ mặt của anh.
"Hôm nay tôi đi nộp báo cáo thực tập, lát nữa về ngay. Hôm nay anh có đến không ty không."
"... Không. Ai quan tâm cậu đi đâu chứ."
Cứ như người gọi Wechat không phải anh vậy.
"Vậy thì rãnh rỗi, có muốn ra ngoài chơi không?"
"Hả?" Trương Mẫn cảm thấy đầu óc Triệu Phiếm Châu có bệnh. Bộ dạng này của anh đến công ty còn không dám, sao lại dám ra ngoài chơi.
"Tôi để mũ và khẩu trang ngoài cửa."
"... Không đi."
"Ừm, được, vậy anh ăn cơm trước."
Cậu cứ bỏ cuộc như vậy sao??
Cúp điện thoại, Trương Mẫn tiếp tục húp cháo trong bất an.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Trương Mẫn cúi đầu nhìn.
Người chăn nuôi: "Một giờ sau, gặp ở công viên giải trí JZ."
Ai nói sẽ đi!!!
Trương mẫn đội mũ đeo khẩu trang ra ngoài.
Tại lối vào của công viên giải trí JZ, Trương Mẫn vừa liếc mắt liền thấy người đàn ông cao gầy, đội chiếc mũ giống anh, nhưng không đeo khẩu trang.
Triệu Phiếm Châu vẫy tay với anh: "Mau đến đây."
Trương Mẫn lúng túng bước tới.
Không ngờ Trương mẫn lại thích mấy hạng mục kích thích như vậy.
Ban đầu còn tỏ vẻ không hứng thú theo sau Triệu Phiếm Châu, chơi xong ngược lại là Triệu Phiếm Châu chạy theo anh.
Tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc, nhảy bungee, tất cả đều chơi qua một lần, đôi mắt mèo con của Trương Mẫn sáng lấp lánh.
Triệu Phiếm Châu cảm thấy may mà cậu có thói quen tập thể hình, nếu không sẽ theo không nổi sở thích của người này.
Ra khỏi khu nhảy bungee, Triệu Phiếm Châu lục túi, tìm nước ấm đưa cho anh.
Trương Mẫn lúc này đã không còn nhớ trên mặt mình có vết thương, kéo khẩu trang xuống uống nước.
"Uống từ từ thôi..." Mức độ quan tâm của Triệu Phiếm Châu có thể nói là giống mẹ chăm con trai, chờ Trương Mẫn uống xong, cậu nhận lấy chai nước uống hai ngụm.
... Uống chung chai nước.
Trương Mẫn muộn màng nhận ra.
Sao cậu tự nhiên quá vậy??
"Muốn chơi gì nữa không? Hay là nghỉ một lát?" Triệu Phiếm Châu lấy điện thoại ra xem các trò chơi xung quanh, Trương Mẫn cũng ghé vào xem.
"Phía trước có nhà ma, có muốn đi không?"
"Nhàm chán." Trương Mẫn ngoài miệng nói vậy, nhưng mắt thì vẫn dán vào phần giới thiệu của nhà ma.
Nhà ma theo chủ đề zombie, hai người một nhóm...
Giải đáp bí ẩn...
Nghe có vẻ vui.
Triệu Phiếm Châu đã học được cách bỏ qua lời nói mà trực tiếp nhìn vẻ mặt của anh, vì thế cất điện thoại.
"Đi thôi, đến nhà ma."
Luật chơi rất đơn giản, tránh zombie đuổi giết, tìm lối ra. Bên trong có mấy chục phòng, trong đó có bốn phòng chứa manh mối thoát ra, chỉ khi giải được câu đố thì mới lên được tầng tiếp theo.
Trương Mẫn rất háo hức muốn thử.
Hai người một tổ đi vào, đang trong giờ làm việc nên cũng không quá đông, xếp hàng một lát liền đến lượt bọn họ.
Vừa mới vào đã nghe thấy tiếng hét cách đó không xa. Đại khái là người vào trước đi.
Hai người đi hơn mười mét, tìm thấy được phòng đầu tiên, Triệu Phiếm Châu nhìn Trương Mẫn sau lưng một cái, mở cửa phòng.
Những zombie đang chờ đợi lập tức lao ra.
Triệu Phiếm Châu nghe thấy một tiếng hét chói tai, là từ sau lưng cậu truyền đến.
Thiết lập của zombie là không thể chạy, Triệu Phiếm Châu kéo Trương Mẫn chạy vài bước liền bỏ xa bọn chúng, sau đó bắt đầu chậm rãi tìm kiếm manh mối.
Còn rất có lòng không vạch trần tiếng hét kia.
Trương Mẫn xấu hổ chết được.
"Hiệu ứng sống động như thật, vừa rồi làm tôi sợ gần chết." Triệu Phiếm Châu xoa ngực nói.
Trương Mẫn liếc cậu một cái: "Cậu diễn tệ quá."
Triệu Phiếm Châu không nhịn được cười thành tiếng.
Mấy nhân viên giả thành zombie phía sau cạn lời.
Cười vui vẻ đến vậy, có thể tôn trọng bọn họ một chút được không??
Chuyên môn của Triệu Phiếm Châu vốn có khuynh hướng điều tra tội phạm, loại manh mối của nhà ma này đối với cậu vô cùng dễ dàng, nhưng cậu thích lấy manh mối rồi đưa Trương Mẫn hơn, thích nhìn biểu tình cố gắng suy nghĩ rồi hưng phấn kết luận của anh.
So với giải đố còn thú vị hơn.
Cánh cửa phòng cuối cùng mở ra, đột nhiên một zombie to lớn nhảy ra, còn có thể chạy.
Trương Mẫn phản ứng nhanh, túm tay áo Triệu Phiếm Châu bỏ chạy.
"Vua zombie?" Triệu Phiếm Châu suy nghĩ về manh mối trước đó, cho ra kết luận.
Trong chủ đề của nhà ma này, vua zombie xuất hiện ngẫu nhiên. Nhưng chỉ cần gặp phải thì sẽ không có cơ hội chạy trốn, một khi bị vua zombie bắt được thì coi như thất bại, rời khỏi nhà ma.
Thấy vua zombie sắp vồ lên, Triệu Phiếm Châu kéo Trương Mẫn đè lên tường, dùng thân thể bảo vệ anh.