Thư Vũ đi một hồi, khóe môi có chút khô khốc, trong lòng suy nghĩ đến một số chuyện không nhịn được mà liếm liếm khóe môi.
Ánh mắt hướng về quầy bán đồ ngọt, dáng vẻ như đang suy nghĩ nên chọn món gì.
Ngoài miệng lại giống như vô ý nói: “ Anh Mạnh thường xuyên tới đây sao?”
“Còn không phải sao” Mạnh Duẫn Phong nhanh chóng cướp lời, anh ta có ấn tượng rất tốt với cô gái xinh đẹp, thanh tú này. Hơn nữa Mạnh Duẫn Án còn dùng ánh mắt âm trầm liếc nhìn anh ta, làm Mạnh Duẫn Phong càng muốn lấn tới: “À đúng rồi, Mạnh Duẫn Án còn biết làm bánh kem nữa đó.”
“Thật không?” Vốn dĩ trong lòng Thư Du luôn có những ấn tượng tốt riêng với Mạnh Duẫn Án, bây giờ chỉ cần nghe thêm những lời đánh giá tốt về anh, cô vô tình sẽ có những phản ứng thái quá.
Mạnh Duẫn Án gật đầu đáp: “Cô muốn ăn gì không?”
Thư Du không nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô câu này, nhanh tay chỉ vào một cái bánh: “Lấy cái bánh Black Forest này đi.”
(*) Hình ảnh bánh Black Forest
Vương Thanh Thanh khom lưng lấy bánh kem ra: “Quý khách ăn ở đây luôn không ạ?”
Thư Du nhìn Mạnh Duẫn Án, vừa rồi, hình như cô có nghe thấy anh nói… Lát nữa anh sẽ đưa cô tới bệnh viện.
“Ăn luôn ở đây đi, ăn xong chúng ta cùng tới bệnh viện.”
Mạnh Duẫn Án nhận lấy bánh kem từ trên tay Vương Thanh Thanh, đem bánh kem đặt ở trên bàn nhỏ. Sau đó anh xoay người, đưa tay về hướng Thư Du.
“Đưa Vượng Tài cho tôi đi, cô ăn trước đi đã.”
Mạnh Duẫn Án vẻ mặt bình tĩnh, động tác cẩn thận, tay Thư Du ôm bụng Vượng Tài không khỏi run rẩy.
“Được.”
Cô đưa Vượng Tài cho Mạnh Duẫn Án, sau đó ngồi xuống.
Lúc này trong cửa hàng bánh kem không có nhiều người lắm, hình như vẫn còn đơn hàng phải giao, trong tiệm cũng chỉ có vài người. Thư Du vừa ngồi ăn, vừa nhìn Mạnh Duẫn Án đặt Vượng Tài xuống mặt đất, trên tay cầm dây xích, trêu đùa cùng nó.
Có vẻ Mạnh Duẫn Phong không chịu được cô đơn, đứng ở tại chỗ nhìn, nhưng vẫn là không thể nhịn được mà đi về phía Mạnh Duẫn Án, nói: “Kỳ lạ thật, sao em thích chơi với chó như vậy? Chơi với người không phải thú vị hơn hay sao?”
Mạnh Duẫn Án không thèm để ý tới anh ta, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Không phải tôi đang chơi đùa với hai người hay sao?”
Mạnh Duẫn Phong quay đầu lại, dường như bị lời này của Mạnh Duẫn Án công kích: “Em thở ra câu này, xứng đáng bị độc thân cả đời. Chúc em sau này vĩnh viễn không tìm được bạn gái, một mối quan hệ xã giao trong xã hội cũng không có, gặp được một cô gái xinh đẹp cũng bị cô ấy lơ đẹp. Chúc em sống tốt.”
Thư Du vốn dĩ đang ăn bánh kem, nghe thấy lời này trong lòng xao động, ý này… Chắc là anh không có bạn gái?
Mạnh Duẫn Án vẫn còn độc thân?
Nói không chừng … còn độc thân từ lâu. Nếu không thì người đàn ông có vẻ ngoài giống anh, nhìn qua không giống là bạn bè lắm, nếu không phải là người trong gia đình thì sao có thể nói như vậy?
Thư Du giương mắt nhìn sang bên kia, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng kì quái của Mạnh Duẫn Phong cố ý trêu chọc Mạnh Duẫn Án đang nhìn về phía bên này.
“Cô gái xinh đẹp… Là mình sao?”
Thư Du nghe được giọng nói của chính mình bỗng giật mình, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng ở trong một không gian không lớn như này hoàn toàn có thể nghe thấy rõ giọng nói của cô.
Tại sao cô lại dễ dàng nói ra những suy nghĩ trong lòng như vậy chứ!!
Thư Du cũng thường hay nói ra những điều suy nghĩ trong lòng, nhưng tại sao cô lại nói ra những suy nghĩ trong lòng vào lúc này chứ? Điều đó vô tình khiến cô cảm giác mình đang khoe khoang vậy.
Hơn nữa lại ở trong trường hợp như này…
Mạnh Duẫn Án đang tập trung trêu đùa với cún con, không biết anh có nghe thấy hay không, nhưng thấy anh vẫn cúi đầu nên hai gò má của cô cũng dần thả lỏng hơn nhiều.
“Đúng vậy, người tôi nói đến là cô.”
Mạnh Duẫn Phong không ngờ rằng Thư Du nhìn xinh đẹp, mảnh mai, dáng vẻ còn có chút ốm yếu như vậy, kết quả lại làm người khác phải bất ngờ.
“Ồ…”
Thư Du vừa rồi còn đang mừng thầm Mạnh Duẫn Án vẫn còn độc thân, chưa vui vẻ được bao lâu lại bị chính lời nói ngu dốt của mình khiến cô không nói nên lời, hận không thể tự tát vào miệng mình mấy cái, nhưng cô chỉ có thể nhanh chóng vùi đầu tiếp tục ăn bánh.
Mạnh Duẫn Phong xem Mạnh Duẫn Án chơi đùa với cún con, sau một lúc lâu không nói gì, cũng bắt đầu cảm thấy chán nản. Vừa xoay người, liền nhìn thấy Thư Du ở đối diện.
Thư Du vừa mới hết xấu hổ, vẫn còn đang ngồi ăn bánh kem, Mạnh Duẫn Phong theo thói quen gõ gõ mặt bàn.
“Cô chỉ ăn bánh kem thôi sao? Có muốn uống thêm cà phê hay nước gì đó không?”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Thư Du nhanh chóng nói lời từ chối, người này là ai cô còn không biết rõ.
“Cô có thể gọi tôi là Mạnh Duẫn Phong.” Nhìn ra người trước mặt có hơi bài xích, anh ta chủ động tự giới thiệu. “Tôi là anh trai của Mạnh Duẫn Án.”
“Không phải anh em ruột thịt, chỉ là anh họ thôi.”
Mạnh Duẫn Án dừng động tác vuốt ve Vượng Tài lại, cô rõ ràng không nghĩ đến Mạnh Duẫn Phong sẽ chủ động đề cập đến mối quan hệ.
Thư Du thấy thái độ của Mạnh Duẫn Án, cô cảm thấy hai người bọn họ không thân thiết mấy, thậm chí bọn họ có thể có mâu thuẫn.
Mạnh Duẫn Phong nói khá nhiều, là người không chịu nổi sự yên lặng, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, trầm lặng của Thư Du, nhịn không được mà lôi kéo làm quen: “ Chân của cô làm sao lại bị thương vậy?”
“Tôi bị ngã.”
Căn bản là không giúp ích được gì, điều Mạnh Duẫn Phong muốn biết là tại sao cô lại bị ngã, hơn nữa anh ta còn muốn biết vết thương của cô sao rồi, cũng để anh tiện quan sát phản ứng em trai mình.
Nhưng Thư Du hiện tại vẫn chưa quen biết anh ta, Mạnh Duẫn Phong tùy ý tìm kiếm đề tài bắt chuyện, thấy Thư Du không hứng thú mấy, đành phải im lặng không nói nữa.
Thư Du không quan tâm đến người khác, thấy Mạnh Duẫn Án không có phản ứng gì, cũng yên tâm. Cô xúc một miếng bánh kem từ từ đưa vào trong miệng.
Một người kiên nhẫn như vậy… Còn tinh tế, độc thân… Lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ bén.
Rung động là điều không thể tránh khỏi.
Ăn xong bánh kem, Thu Du hắng giọng, còn chưa kịp lên tiếng, thì Mạnh Duẫn Án đã nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Thế còn tôi?”
Mạnh Duẫn Phong nhìn Thư Du đứng lên, cả hai người ăn ý đều không đáp lại lời của anh ta.
“Anh sao… Vượng Tài giao cho anh chăm sóc một thời gian, làm phiền anh rồi. Một giờ sau chúng tôi sẽ trở về, gặp nhau ở cổng.”
“Chú dựa vào cái gì mà bắt anh chăm sóc chó giúp chú? À không đúng… là giúp cô ấy… À chú còn hứa với anh sẽ đưa anh đến thăm nhà chú đấy?”
“Muốn đến nhà tôi, để xem lúc quay lại anh chăm sóc cún con như thế nào rồi nói sau.”
Mạnh Duẫn Án cầm chìa khóa xe nói: “Đi thôi.”
Thư Du chậm rãi đi theo, Mạnh Duẫn Án chăm sóc cô rất tốt, bước chân chậm lại.
“Anh trai… anh họ của anh, đến chơi đấy à?”
Thư Du cảm thấy bầu không khí có chút ngại ngùng, thuận miệng hỏi.
“Đúng rồi.” Mạnh Duẫn Án đi đến bên cạnh xe, dìu Thư Du ngồi vào ghế phụ lái, rồi trở lại ngồi vào ghế lái chính: “Những thật ra cũng chẳng có gì đáng để chơi cả.”
Thư Du có thể cảm nhận được Mạnh Duẫn Án không thích nhắc tới người anh họ này lắm, cô nhanh chóng chuyển đề tài: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi, nhưng sao anh lại ở cửa hàng bánh kem?”
“Không vấn đề gì đâu, hơn nữa tôi cũng không muốn ở cùng với anh ta.” Mạnh Duẫn Án trả lời, không giấu giếm những suy nghĩ thật của mình.
“Việc anh mở cửa hàng bánh kem là… ngoài ý muốn sao?”
“Cũng không phải là ngoài ý muốn, chỉ là…”
Mạnh Duẫn Án không thể giải thích rõ được, mới đầu Thư Du còn cảm thấy khí chất của anh không hợp, nhưng sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy có gì lại không hợp chứ?
Thư Du nhoẻn miệng cười: “Không có, rất hợp.”
“Tôi rất thích mùi hương của bánh mì vừa mới ra lò.” Mạnh Duẫn Án vừa lái xe vừa nói: “ Cảm giác… Thật tràn đầy.”
“Tôi cũng thích.”
Không phải hùa theo, mà là chân thành.
Hai người đồng loạt mỉm cười, ăn ý nhìn chiếc xe rời khỏi con phố thương mại, tiến vào tuyến đường chính.
Tiếng dương cầm du dương vang lên, Mạnh Duẫn Án nhìn thấy tên danh bạ, hơi cau mày, rồi kết nối máy.
Giọng Mạnh Duẫn Phong phát ra từ loa Bluetooth của ô tô: “ Đợi đã, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy chú đối tốt với người khác giới nào như vậy. Lúc này nghĩ lại càng cảm thấy không đúng lắm, với tính cách của chú, gọi xe cũng có thể là đưa người ta đi rồi, sao phải tự mình lái xe đi?”
“Không phải đó là bạn gái của chú chứ? Anh mới nói thằng nhóc như em tại sao sống chết ở Phúc Thành không thèm trở về, thì ra vướng người đẹp nên không nhớ đường về nhà…”
“Không phải, anh đừng có nói linh tinh.”
Sắc mặt Mạnh Duẫn Án không đổi, nhưng Thư Du người vốn có cảm giác với Mạnh Duẫn Án lại cảm thấy lo lắng, tim đập như đánh trống.
“Không phải mối quan hệ yêu đương, anh đừng có bịa đặt.” Mạnh Duẫn Án biết rõ tính cách của anh ta thế nào, nếu những lời này bị người lớn trong nhà nghe được, không biết sẽ mang lại bao nhiêu phiền phức tới cho cô.
“Vậy chú… Không phải yêu đương… Không phải đang theo đuổi? Hay đây là bạn gái cũ của chú? Anh thấy người ta nhìn thấy cậu là bối rối, hay là cô ấy thích chú?”
“Tôi… không phải.”
Thư Du nghe thấy lời này của anh ta liền nhanh chóng phủ nhận, cơ thể đang thắt dây an toàn hơi nghiêng về phía trước, cô vừa lắc đầu vừa dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Mạnh Duẫn Án.
Mạnh Duẫn Án khẽ liếc mắt, khóe môi nở nụ cười, sau đó lên tiếng trả lời: “”Sức tưởng tượng không cần phong phú như vậy đâu, nếu không thì dự án mà anh muốn làm kia có thể sẽ gặp chút trắc trở đấy, biết điểm dừng đi.”
Mạnh Duẫn Phong lập tức im lặng như ve sầu vào đông. Hạng mục kia là chuyện lớn, lần này anh ta tới đây là muốn Mạnh Duẫn Án không làm gì ảnh hưởng tới chuyện đó. Cho nên không thể chọc giận Mạnh Duẫn Án được.
“Được rồi được rồi, dù sao thì thành phố Phúc cũng có nhiều người đẹp, lại mềm mại dịu dàng, sáng chú ôm em này, tối ôm em khác thì anh cũng sẽ không nói cho người trong nhà biết, yên tâm đi.”
Ngay sau đó liền cúp máy.
Điện thoại ngắt kết nối, trong xe rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Vẫn là Mạnh Duẫn Án lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Đừng nghe anh ta nói bừa, tôi không phải loại người thiếu đứng đắn như vậy.”
“Tôi biết.”
Thư Du siết chặt dây an toàn.
Mạnh Duẫn Án giải thích xong, chính bản thân cảm thấy bất ngờ.
Người anh họ này của anh từ nhỏ vốn là người không biết điều, luôn có những trò đùa thái quá. Thậm chí mấy năm trước, lúc hai người còn hay đi cùng nhau Mạnh Duẫn Phong hay hạ thấp anh xuống để nâng bản thân lên nhằm thu hút sự chú ý của các cô gái xung quanh. Nhưng Mạnh Duẫn Án vẫn luôn không để ý, cũng không muốn giải thích.
Thật sự rất trẻ con, nhàm chán.
Nhạt nhẽo.
Nhưng hôm nay, thấy Thư Du dáng vẻ hoảng loạn mà nắm chặt tay ngồi ở bên ghế lái phụ, anh không nhịn được mà buột miệng thốt ra.
Giải thích cái gì bây giờ? Giải thích rằng anh không phải loại người thiếu đứng đắn như vậy… Sau đó thì sao?