Beta: Gà Alicu
Thư Du sợ cún con không ổn, vì vậy liền mang chú cún đến bệnh viện thú ý gần nhà mà trước đó Mạnh Duẫn Án đã giới thiệu.
Sau khi kiểm tra một hồi, bác sĩ nói cún con có thể chất tốt, không có mắc bệnh truyền nhiễm nào thường có ở chó hết, nhưng… cún con còn chưa đầy một tháng tuổi.
Thư Du bực bội, chưa đầy một tháng tuổi tức là còn chưa cai sữa, cún con đã bị tách ra khỏi mẹ mang đi bán, chuyện này nhất định là do bên người bán có vấn đề. Lúc cô liên lạc lại với bên người bán, người ta đã xóa và chặn liên lạc cô.
Căn bản là cô không thể liên lạc với họ được. Xem ra bọn họ biết chắc là Thư Du sẽ quay lại tìm bọn họ.
Thấy Thư Du như vậy, bác sĩ thú ý cũng không trách, đẩy gọng kính nói: “Không sao, tôi thường xuyên gặp những tình huống thế này rồi. Cô vẫn còn tốt tính, biết lo cho sức khỏe của cún con.”
“Trong họa có phúc.” Thư Du là người mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về nuôi thú cưng, lại còn bị người khác lừa, không đành lòng mà trở nên buồn bực nói: “Tôi thật sự không biết mọi chuyện lại như vậy, bắt cún con từ ngàn dặm xa xôi đến đây.”
“Chúng tôi có không ít cún con cần khám, không biết cô có thể cố chăm bé được không?” Bác sĩ thở dài, lắc đầu, đem cún con đưa cho Thư Du.
Thư Du nhìn chú cún ở trong vòng tay mình run bần bật do sợ hãi vì bị kiểm tra nãy giờ, chút tức giận với việc nó kêu ầm ĩ cả đêm qua cũng không còn nữa. Cô mua thêm vài món đồ cần thiết ở bệnh viện thú y, sau khi nghe bác sĩ liệt kê lượng thức ăn, mới biết hôm qua bản thân thực sự chưa cho cún con ăn đúng cách.
“Cô cho nó ăn thành nhiều bữa, mỗi bữa cho ăn ít thôi không cần quá nhiều. Mỗi lần nó ăn xong sờ bụng nó để kiểm tra, nhớ quan sát cả tình trạng phân. Có vấn đề gì cứ gọi điện cho tôi.”
Bác sĩ xoa đầu cún con, nói: “Bé này lớn lên sẽ rất đáng yêu.”
Không biết cún con nghe có hiểu không, đôi mắt tròn chăm chú nhìn mọi người, sau đó chiếc lưỡi hồng còn liếm liếp cái mũi ươn ướt.
“Qua mấy ngày thì mang nó đến đây để tẩy giun, tẩy giun xong không có vấn đề gì thì có thể tiêm thêm vài mũi vắc-xin phòng ngừa cho nó.
Bác sĩ cẩn thận dặn dò, Thư Du cẩn thận ghi nhớ từng điều.
“Đúng rồi, cún con của nhà cô tên gì? Để chúng tôi lưu vào hệ thống.”
“Tên…”
Thư Du trước khi mua cún con cũng đã suy nghĩ đến rất nhiều cái tên, nhưng đến bây giờ vẫn chưa quyết định được sẽ gọi nó là gì, cô thoáng do dự.
Bác sĩ hiểu ý cười cười: “Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ, chọn cho cún con một cái tên dễ nghe.”
...
Về đến nhà, mọi chuyện đã xử lý xong xuôi, Thư Du thả cún con vào trong ổ, cho nó một chút sữa dê và thức ăn.
Một đêm không ngủ, cún con nghịch ngợm lâu như vậy, lúc này ăn uống no say, ngoan ngoãn nằm trong ổ ngủ. Thư Du quan sát nó một lúc, sau đó cũng xoay người đi vào phòng, chìm vào giấc ngủ.
Ngủ hết cả buổi chiều, đến khi tỉnh giấc trời cũng đã tối, đầu có chút đau, cuối cùng cô vẫn phải dậy bởi vì đói.
Ngắm nhìn cún con một lúc, cún con kêu vài tiếng. Thư Du đi xuống lầu mua đồ ăn.
Sau khi ngủ hơn nửa ngày, tâm trạng của cô tốt lên khá nhiều. Lúc này cô cũng không còn bận tâm đến vấn đề bị bên bán chó lừa gạt nữa. Thư Du mang theo di động, ra khỏi tiểu khu. Ánh hoàng hôn dần xuất hiện ở chân trời, cô đeo thêm khăn len, đi vào trung tâm thành phố phồn hoa.
Thư Du rất thích ngắm hoàng hôn, mọi cảnh vật xung quanh lúc này đều nhuốm màu vàng ấm áp của hoàng hôn, ánh mắt cô đăm chiêu nhìn về cuối con đường, trong đầu mông lung suy nghĩ. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô trở lại thực tại.
Mèo nhỏ ma tiên: [Con gái của tớ như nào rồi, có thể chắp tay xin mẹ nuôi bao lì xi không nè?]
Thư Du cong môi, ngón tay gõ tin nhắn trả lời.
Du Cá Gỗ: [Cậu viết xong chương mới chưa? Muốn nhìn cún con chắp tay xin lễ thì còn lâu, cứ ở đó mà chờ đi.]
Mèo nhỏ ma tiên: [Đừng nhắc đến chương mới, tớ còn chưa bắt đầu đã ngán muốn chết. Cậu có đang ở nhà không, cho tớ xem con gái tớ xíu đi.]
Thư Du hừ lạnh một tiếng: [Không phải buổi sáng tớ đã gửi cho cậu bức ảnh chụp đơn khám sức khỏe của nó rồi sao? Cả đêm hôm qua náo loạn, ngủ cả chiều nãy vừa tỉnh, tớ đang đi mua đồ ăn cho nó đây.]
Thư Du tiện tay chụp lấy ánh hoàng hôn gửi qua cho Mèo Nhỏ.
Sau đó quay trở lại nói chuyện chính. Thật ra Mèo Nhỏ lớn hơn cô một chút, sớm đã ra xã hội, hiểu chuyện hơn cô nhiều, cẩn thận nói: [Chắc tối hôm qua con gái mình đã làm phiền đến hàng xóm xung quanh. Cậu mua thêm một chút đồ rồi đem qua cho hàng xóm, rồi xin lỗi họ đi. Chuyện này với cậu chắc không quá khó khăn.]
Thư Du: [Cảm ơn Mèo Nhỏ! Tớ hiểu rồi!]
Đúng là cô không có để ý, may mà có người nhắc nhở.
Đi thêm một đoạn, ngẩng đầu lên, liền đã đến được cửa hàng tiện lợi quen thuộc.
Tiệm bánh ngọt Thời Gian.
Cửa hàng không lớn, vị trí cũng không phải là nơi buôn bán tốt nhất, ngay cả cửa ra vào cũng không dễ thấy. Nếu không phải tình cờ đi ngang qua rồi tìm thấy, cũng không biết rằng ở đây có một cửa hàng bánh kem.
Hương thơm từ bên trong truyền ra, có vị ngọt của bánh kem và hương lúa mì của bánh mì, nếu ngửi kĩ còn có thể ngửi thấy hương thơm của phô mai…
Thư Du dừng bước, do dự không biết có nên vào hay không. Vốn dĩ ban đầu cô muốn đến quán bán cơm gà hầm nấm, cách cửa hàng bánh kem vài bước chân.
Một lúc sau, Thư Du quyết định đi vào, vào trong quán rồi mới phát hiện đây là cửa hàng cô mua bánh hạch đào hôm cô mới chuyển nhà tới đây. Nhưng lúc ấy đang vội nên cũng chỉ là tiện ghé vào, hôm nay mới quan sát kĩ, không gian bên trong cửa hàng rất rộng rãi và khang trang.
Vừa vào cửa hàng sẽ thấy ngay quầy order và khu pha cà phê, đồ uống. Bên cạnh là tủ kính đựng bánh kem. Bên trái và bên phải đều được chia thành các khu vực riêng biệt. Bên trái bày biện bánh mì mới nướng cùng với những chiếc bánh kem xinh xắn được sắp xếp gọn gàng.
Phía bên phải chỗ đồ ngọt được đặt ba cái bàn nhỏ. Cửa hàng bánh kem không lớn nhưng sắp xếp bố cục bên trong vô cùng cẩn thận.
Tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, Thư Du dừng lại trước quầy bánh kem.
“Xin chào, bạn cần gì ạ?” Cô gái phục vụ với mái tóc ngắn, đeo một chiếc tạp dề màu xanh dương, đặt chiếc cốc vừa rửa xong lên giá, nhẹ nhàng hỏi.
Thư Du quan sát một chút, tùy ý chỉ một cái bánh: “Lấy cái này đi, bánh kem red velvet.”
“Chị có gọi thêm gì nữa không ạ?”
“Không có, cảm ơn.”
Cô phục vụ mỉm cười, nhanh chóng đưa cho Thư Du hóa đơn mua hàng, bánh kem được lấy ra, giọng điệu nhẹ nhàng, lịch sự nói: “Xin hỏi, chị muốn ăn ở đây hay mang đi ạ?”
Thư Du vừa ra khỏi nhà, chưa muốn trở về luôn, cô đáp: “Ăn ở đây đi.”
Cô nàng phục vụ gật đầu, bưng bánh kem đến chiếc bàn cạnh cửa sổ cho Thư Du: “Chúc quý khách ăn ngon miệng, đây là hóa đơn của quý khách.”
Đến giờ ăn bữa tối nên khách trong tiệm bánh không có mấy người, phần lớn mọi người đều đến mua rồi đi luôn. Một mình Thư Du ngồi ở một cái bàn gỗ nhỏ, nhìn cái bóng của chiếc bánh kem bị ánh hoàng hôn kéo dài, sau đó dần dần biến mất.
Hương vị rất ngon, Thư Du không phải là người biết thưởng thức nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị kem trong miệng không quá béo, còn có vị bơ thơm ngọt. Cô nhâm nhi từng miếng, một lát sau đã ăn xong.
Đèn trong tiệm sáng lên, âm nhạc chuyển sang bản nhạc piano du dương, so với khúc nhạc cello đau thương kia nghe thư thái hơn rất nhiều.
Thư Du nhớ ra việc cần làm, cô liền xoay người nhìn về phía quầy order, tìm xem có món gì có thể mua về mang đi xin lỗi Mạnh Duẫn Án được không.
Trong tiệm không có người. Cô phục vụ ở quầy ban nãy đang ngồi trước tấm rèm màu trắng thông ra nhà bếp phía sau, buồn chán lướt điện thoại.
Tâm trạng Thư Du không tồi, vừa hay nhìn thấy thứ muốn mua, cô mỉm cười đến trước quầy gọi đồ: “Xin chào, tôi muốn mua thêm hai túi bánh hạch đào.”
...
Mạnh Duẫn Án đang ở sau bếp thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua khe hở chỗ rèm cửa.
Đúng lúc nhìn thấy Thư Du cười nhận lấy hai túi bánh hạch đào, ngoài ra có thêm cả mấy loại bánh quy. Cô còn dặn nhân viên bán hàng thắt thêm hai cái nơ bướm màu hồng trên túi bánh, có vẻ muốn tặng ai đó.
Dường như tâm trạng cô rất tốt, khác hẳn với dáng vẻ mơ hồ lúc ban sáng. Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, kiểu dáng gọn gàng, choàng thêm một chiếc khăn màu đỏ sẫm, gương mặt không biết có phải do nóng hay không, má cô có hơi ửng hồng. Không trang điểm, nhưng nước da vẫn rất trắng mịn.
Mạnh Duẫn Án nhanh chóng rời mắt, chỉ là khi thấy cô cười tươi như thế rất có sức hút, không kiềm được mà anh cũng cong khóe môi.
“Tiểu Trương, chắc hôm nay không có khách, dọn dẹp xong thì về đi.”
Trương Ngạnh đứng bên cạnh đáp: “Cảm ơn ông chủ!”
Mạnh Duẫn Án rửa tay, chuẩn bị tan làm. Anh liếc mắt nhìn bóng đen vừa mới trả tiền kia, nhưng hình như cô nhận được tin nhắn gì đó nên dừng bước.
Nụ cười vui vẻ lúc nãy không còn nữa, không biết cô nhận được tin nhắn gì, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt cô, cả người cô đơn lẻ loi.
Cô không chú ý đến bên này, nhưng Mạnh Duẫn Án hoàn toàn có thể thấy được sự thay đổi trên nét mặt và tâm trạng của cô.
Khóe môi đang cong lên dần hạ xuống, ý cười nhàn nhạt trong mắt cũng không còn nữa, hai tay đang cầm mấy túi bánh ngọt cũng dần dần buông xuống, sự cô đơn bao trùm lấy cô.
Mạnh Duẫn Án khẽ cau mày, nghiêm túc mà nói anh cũng không thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng nhìn Thư Du đứng cách đó không xa, cả gian phòng lớn chỉ có một mình cô, trông vô cùng đáng thương.
Anh cất bước, thiếu chút nữa đã đi tới kéo rèm cửa ra. Đến khi đầu ngón tay chạm vào tấm rèm cửa thô ráp, anh mới bình tĩnh lại, kinh ngạc vì suy nghĩ muốn đi tới chỗ cô của mình.
“Cô có sao không? Cô cần thêm gì sao?”
Giọng nói của nhân viên cửa hàng vang lên, đồng thời kéo hai người thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, trở về thực tại.
Thư Du chợt hoàn hồn, nhìn về phía cô nàng phục vụ trả lời: “À không có gì, thật ngại quá…”
Cô cố gượng cười, vội vàng xoay người rời khỏi cửa hàng.
Mạnh Duẫn Á buông bàn tay đang nắm rèm cửa, theo bản năng mà xoa xoa tay rồi xoay người đi ra ngoài từ cửa sau. Không biết tại sao tâm trạng Thư Du đang vui vẻ bỗng tụt dốc không phanh như vậy, nhưng anh biết chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.
Hơn nữa, nếu cứ thế đi qua sẽ chỉ khiến cả hai xấu hổ.
Mạnh Duẫn Án mím môi, tự trách bản thân quá nông nổi.
Trương Ngạnh đã dọn dẹp bếp xong xuôi, lúc lau bàn thì thấy điện thoại của Mạnh Duẫn Án bỏ quên, cậu ta nhanh chóng đuổi theo: “Ông chủ, anh bỏ quên điện thoại này, có tin nhắn mới đến.”
Mạnh Duẫn Án gật đầu: “Cảm ơn, cậu cũng về sớm đi.”
Trương Ngạnh xấu hổ mỉm cười, xoay người trở về.
Màn hình điện thoại hiện một tin nhắn WeChat chưa đọc, Mạnh Duẫn Án mở ra, hơi ngẩn người.
Là do Thư Du gửi tới từ vài phút trước. Tính thử thời gian, lúc ấy vừa lúc cô đi mua bánh hạch đào.
Du Cá Gỗ: [Anh Mạnh, anh có ở nhà không?]
Hẳn là không thấy Mạnh Duẫn Án trả lời, một lúc sau cô gửi tiếp nhãn dán con mèo xám thò đâu ra ngoài.
Mạnh Duẫn Án suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Hiện tại tôi không có ở nhà, lát nữa mới về, có chuyện gì sao?]
Đợi một lúc cũng không thấy trả lời.
Anh lắc đầu bật cười, không biết Thư Du muốn làm gì, cũng không biết tại sao mình lại đứng ở đây chờ tin nhắn. Nhưng trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh đôi mắt sáng ngời lúc ban sáng.
Anh bước nhanh về nhà.
...
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Thư Du: “Bà Nưu, bà cứ nhận đi ạ, bà không nhận là cháu không yên tâm được.”
Mạnh Duẫn Án không nhịn được mà mỉm cười, cơ mặt dần căng lên.
Nếu anh nhớ không nhầm, thì chủ nhà 1604 kia là họ Lưu.
Tiếng nói của Thư Du còn vang vọng trong hành lang: “Bà Nưu, cái này ăn ngon lắm…”