Beta: Gà Alicu
Lại một đêm mất ngủ như thường lệ.
Mạnh Duẫn Án ra khỏi phòng tắm, trên người mang theo hơi ẩm, mái tóc còn đọng nước, đôi tay cầm khăn bông tùy tiện lau qua.
Anh thuận miệng gọi: “Phúc Bảo.”
Không có tiếng đáp lại.
Phúc Bảo luôn ngoan ngoãn, đêm nay lại không thấy bóng dáng đâu, không biết lại chạy đi đâu rồi. Mạnh Duẫn Án rời khỏi phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm thấy Phúc Bảo ở ban công.
Anh đứng khoanh tay trong phòng khách, dù đang bận nhưng vẫn ung dung ngồi rung đùi đắc ý nhìn chú cún của mình bị người ta trêu chọc.
Lấp ló sau tán lá cây, anh không thể nhìn rõ người bên kia, nhưng vẫn nhìn thấy dáng vẻ Phúc Bảo bị người ta trêu chọc rất buồn cười. Có lẽ đối phương là một cô gái, bởi anh nghe thấy một giọng cười của nữ: “Phúc Bảo, em muốn ăn sao? Ồ, nhưng em không thể ăn nha, cún con không thể ăn bánh hạch đào được.”
Tuy không nhìn rõ lắm nhưng có thể thấy đối phương có mái tóc dài như thác nước, mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, trên tay hình như đang cầm một túi bánh hạch đào trông có chút quen mắt, lắc qua lắc lại dụ dỗ Phúc Bảo.
Khoảng cách giữa hai ban công có chút xa, cách nhau khoảng hai cái điều hòa, Phúc Bảo đương nhiên không thể với tới để ăn được. Đối phương thấy Phúc Bảo muốn ăn, càng hứng thú hơn: “Cún con, em tên là Phúc Bảo đúng không?”
Phúc Bảo gầm gừ vài tiếng rồi kêu: “Gâu gâu.”
Người đối diện hiện lên rõ sự thích thú, giọng nói mang theo chút tiếc nuối: “Tiếc thật đấy, em không thể ăn được… Haiz, bánh này ăn ngon thật.”
Mạnh Duẫn Án nghe ra được người kia cố ý, lại nhìn Phúc Bảo nôn nóng, nhịn không được mà cong khóe môi.
Mãi đến khi cảm thấy cơ mặt của mình trở nên căng cứng, anh mới nhận ra bản thân đang làm gì, nửa đêm nhìn trộm cô hàng xóm trêu chó lại còn cười cười, quả thật rất giống một tên biến thái.
Đầu ngón tay xoa xoa khóe môi, lắng nghe một người một chó đang trêu đùa với nhau, sau đó mới từ từ hạ xuống.
Tầm mắt anh dừng lại khi thấy bóng dáng thấp thoáng sau chậu cây.
Đang là đầu mùa xuân, mặc ít như vậy không sợ lạnh sao?
...
Thư Du cảm thấy mình là người một người kiên định, ví dụ như quyết định tốt nghiệp, cô thật sự có thể làm được. Hoặc là khi cô muốn chuyển ra ngoài sống, chỉ tốn một đêm liền đưa ra quyết định, ngay ngày hôm sau cô bắt đầu liên hệ người môi giới hẹn xem nhà. Nhưng lúc này đây…
Khi cô nhận chiếc lồng chó từ sân bay, trong lòng bỗng cảm thấy có chút lo lắng.
Liệu rằng lựa chọn này của mình có đúng đắn không?
Buổi tối ngày hôm đó cô nhất thời hứng thú, khi nhìn thấy nhà bên cạnh có chú cún là Phúc Bảo vô cùng đáng yêu. Chơi với chú cún một lúc, khi trở vào, nhìn căn nhà trống rỗng, cô đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Thực sự là có chút… cô đơn.
Thư Du không có nhiều bạn bè lắm, lại vừa chuyển đến một thành phố xa lạ. Bình thường có tán gẫu với bạn bè trên mạng, nhưng cũng không thể khiến cuộc sống của cô bớt tẻ nhạt.
Ít nhất là trong những đêm mưa rét lạnh như này, sự cô đơn trong cô càng thêm rõ ràng.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, trước mắt cô không hề thiếu tiền, căn nhà cô thuê rất rộng rãi, cô có thể chủ động điều chỉnh giờ làm việc. Hơn nữa thời gian ở nhà của cô cũng dài, không sợ chú cún không có người bầu bạn.
Suy nghĩ cả đêm, không thể tìm ra lí do để từ bỏ.
Vì thế, một tuần sau, Thư Du ôm chiếc lồng có một chú cún con, ngồi trên taxi trở về nhà.
Chú cún ở bên trong lồng khe khẽ kêu, có lẽ ở trong lồng đã lâu, khó nhịn được mà có sự tò mò với thế giới bên ngoài.
Thư Du ôm chặt chiếc lồng, trong lòng như được lấp đầy, nghe động tĩnh bên trong chiếc lồng, cô hạnh phúc đến mức suýt khóc.
Taxi từ từ tiến vào khu nhà, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ dần dần dừng lại.
Thư Du trả liền rồi nói: “Cảm ơn bác tài.”
“Không có gì đâu cô gái.” Người tài xế cười nói, “Có muốn tôi mang đồ xuống giúp cô không?”
Thư Du nghe thấy tiếng động, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng dắt con Samoyed đi qua, bình tĩnh bước vào bên trong.
Lại nhìn bản thân đầy chật vật, cô không nhịn được mà bĩu môi.
Tại sao mỗi lần gặp nhau, sự khác biệt lại lớn đến như vậy?
“Làm phiền bác tài rồi.” Thư Du cười ngọt ngào, trong cốp xe đều là đồ ăn dành cho bé cún, chỉ mình cô cũng không thể nào di chuyển hết chúng về nhà được.
Cô đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng hình kia. Người đàn ông vẫn điềm đạm bĩnh tĩnh như trước, không quan tâm gì cả. Nhưng dù chỉ là dắt chó về nhà, cô cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ ấy có chút xa cách…
Tựa như anh chẳng liên quan gì với thế giới này.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, Thư Du đã có suy nghĩ như vậy.
Mặc dù chưa nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng xét về khí chất, cô luôn cảm thấy anh khác biệt hoàn toàn so với người trên cuộc đời này.
Điều ấy dẫn tới sự tương phản. Hai loại tính chất hoàn toàn khác nhau ấy lại hoà thành một thể, khiến cho anh trở nên thần bí đến kì lạ.
Buổi chiều hôm nay hình như là thời gian làm việc…. Có vẻ như hôm cô chuyển nhà, anh không bận công việc.
Bóng dáng anh dần dần khuất dạng, Thư Du thu hồi tầm mắt, quay ra nói lời cảm ơn với người tài xế, mang theo đồ đạc tiến vào bên trong.
Thang máy đang đi lên đúng như đoán, Thư Du bỗng nhiên cảm thấy có chút thích thú khi biết được hành tung của người đàn ông bí ẩn, nhận ra bản thân có chút kì quặc cô lắc lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ khó hiểu của mình.
Do bệnh nghề nghiệp mà cô luôn có thói quen đánh giá người khác sau lưng, thậm chí còn suy đoán lung tung.
Việc này không tốt lắm, cần phải thay đổi.
*
Thư Du về tới nhà, một tuần qua cô cũng đã chuẩn bị cho chú cún đầy đủ mọi thứ. Nơi ở cùng chỗ đi vệ sinh đều được đặt gọn ở một góc trong phòng khách, cô đã dành ra một không gian riêng cho bé cún.
Cún con ở trong lồng đi tới đi lui, nôn nóng muốn biết bản thân mình đang ở đâu. Thư Du nhìn chiếc lồng trong tay rung lắc, nhịn không được cười nói: “Cún con, em nghịch ngợm thật đấy.”
Cún con như nghe hiểu được lời cô nói, im lặng chớp mắt một cái, nhưng ngay sau đó lại kêu gào ầm ĩ. Thư Du vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng mở cửa chiếc lồng ra.
Dù cho đã được nhìn thấy cún con qua video và ảnh chụp, nhưng bây giờ được thấy tận mắt, Thư Du vẫn cảm thấy kích động.
Chú cún mà cô mua là một con Shiba. Vừa mở cửa chuồng, cún con liền chạy nhanh ra ngoài, tiếp xúc với ánh sáng đột ngột nên nó chưa kịp thích ứng, ánh mắt nhìn cô có chút mê man.
Trái tim của Thư Du liền tan chảy.
Chú Shiba nhỏ không vững, lảo đảo đi về trước bắt đầu thăm dò, mũi ngửi ngửi, như đang dần làm quen với môi trường xung quanh. Đôi chân ngăn ngắn hơi do dự, muốn đi lên phía trước, nhưng cứ do dự mãi, nhìn dáng vẻ vô cùng ngây ngô.
Thư Du nghĩ rằng nó vẫn sợ hãi, nên đặt chú cún nhỏ bỏ vào lại chuồng để cún con dần thích nghi với mọi thứ, còn bản thân thì đi bận việc khác.
Trước khi đón cún con về cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho nó, nên bây giờ lại cảm thấy có chút lộn xộn. Thư Du vội vàng thu dọn mọi thứ rồi kiểm tra lại một lần, tự bận việc của mình, không hề quấy rầy đến cún con đang ở một bên khám phá thế giới.
Bàn tay đang bận rộn thu dọn đồ đạc, nhưng đôi mắt của cô lại nhìn về phía bên kia, ánh mắt dõi theo bóng dáng đen tuyền đang đi vòng quanh trong chuồng. Không biết từ khi nào, chú cún Shiba ầm ĩ nãy giờ liền trở nên yên lặng hẳn. Ngoan ngoãn ngồi trên chiếc đệm bông, ánh mắt nhìn về phía cô đang bận rộn.
Thư Du không kịp đề phòng, cùng chú cún bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy cún con nhà cô có khuôn mặt nho nhỏ vô cùng đáng yêu, đoán rằng nó lại sắp kêu gào ầm ĩ trở lại, khóe miệng cô khẽ cong, tiến đến ngồi xổm trước chú cún.
Đây là giống chó mà cô thích nhất, cô thích dáng vẻ luôn tràn đầy năng lượng của chúng. Thư Du từng xem rất nhiều video ngắn về giống chó Shiba. Lúc cô quyết định sẽ nuôi một chú cún, trong lòng liền nghĩ đến ngay Shiba.
Thật là đáng yêu vô cùng.
Cún con còn nhỏ, nghe người ta nói mới được hai tháng tuổi, cái miệng ngăn ngắn, bộ lông mượt mà, nhưng nhìn bộ móng vuốt có vẻ khá khỏe.
Quan trọng nhất là cún con vô cùng năng động.
Thư Du cảm thấy bản thân bây giờ thiếu nhất chính là cảm giác này, có thêm cún con trong nhà, không sợ cuộc sống sau này sẽ tẻ nhạt.
Chuẩn bị nước và một chút thức ăn cho chú cún, nhìn cái đầu nhỏ vùi vào trong bát mà ăn ngấu nghiến, trong lòng Thư Du ấm áp, đưa tay xoa nhẹ đầu nó.
Cô vẫn chưa thể thích ứng được với viếc tiếp xúc với bộ lông mềm mại của cún con, cún con không phản ứng lại với sự động chạm của cô, nhưng tay cô như bị giật điện mà rụt lại, xúc cảm ấm áp truyền đến đầu ngón tay cô.
Đây là lần đầu tiên Thư Du tiếp xúc với chú cún, đuôi mắt khẽ cong, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô thử vuốt ve cún con lại một lần nữa.
Nếu lúc nãy trên xe cô chỉ xúc động mà muốn khóc, thì lúc này đây sống mũi cô quả thực có chút cay cay, trong lòng quá đỗi hạnh phúc. Nghĩ đến việc bây giờ bản thân không còn cô đơn ở một mình thì vui đến mức hận không thể ôm chú cún vào lòng.
Nhưng không thể được… Cô vẫn hơi sợ cún con.
Bởi vì nó vẫn quá nhỏ, móng vuốt còn sắc, mà Thư Du không dám cắt, thậm chí cô cũng không dám kiểm tra “bộ móng” của cún con.
Lúc nãy, cún con vừa ăn xong, vốn dĩ muốn chơi với nó một chút, không may bị nó cào trúng. Hôm nay Thư Du mặc một chiếc áo len khá dày dặn, nên rất may vết thương không đến mức chảy máu, nhưng vẫn để lại vài vết xước nổi bật trên làn da trắng.
Thư Du thở dài, thấy cún con có vẻ đã mệt, đi đường dài cả ngày, ăn no xong rồi, cún con đi uống chút nước.
Không còn sự hứng thú quá khích như lúc mới đầu, Thư Du dần kiềm chế cảm xúc, lấy máy chụp vài tấm ảnh cún con chia sẻ với bạn bè.
Du Cá Gỗ: 【 Nhìn cún con của tớ nè [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]】
Mèo Nhỏ Ma Tiên: 【Ôi, đáng yêu thế. Cậu quyết định nhanh thật nha.】
Ban đầu, cô quen người bạn qua mạng nay thông qua công việc viết tiểu thuyết mạng, quen được bốn năm, hiện tại cả hai đều đã tốt nghiệp đại học, hai người ăn ý mà theo đuổi sự nghiệp của viết lách của mình.
Thư Du tự nhận mình không phải người dễ kết thân.
Cô rất tốt bụng, nhưng lại khó để trở nên thân thiết với ai đó. Đến bây giờ, bạn bè trong cuộc sống hiện thực rất ít khi liên lạc. Nhưng bạn bè quen qua mạng thì lại khá tốt. Từ khi bắt đầu viết tiểu thuyết mạng đến giờ, cô cũng có thêm mấy người bạn không tồi.
Cơ mà thân thiết nhất thì phắc phải nói đến Mèo Nhỏ.
Truyện của Thư Du còn vài chương nữa là kết thúc, nhưng Mèo Nhỏ vẫn đang dang dở. Thế nên hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi Mèo Nhỏ đi viết tiếp.
Thời gian không còn sớm, bầu trời bên ngoài đều đã tối sầm. Thư Du nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô thấy hơi lười biếng nên tự gọi cho bản thân một suất cơm hộp.
Cơm hộp được giao đến, hương thơm của đồ ăn lan tỏa trong không khí, bên tai Thư Du liền nghe thấy tiếng động.
Cún nhỏ vừa ngủ trong ổ một lúc, bây giờ đã tỉnh.
Thư Du đứng chôn chân tại chỗ, căn nhà vốn yên tĩnh lúc này đều vang vọng tiếng kêu của chú cún nhỏ.
Cô đưa lưng về phía chú cún không cho nó nhìn thấy, nhanh chóng mang hộp cơm để lên bàn ăn, rời khỏi phòng khách. Vội vàng ăn cơm xong, cô thu dọn chén đũa để vào bồn rửa.
Cún con bị phớt lờ, dần dần trở nên yên lặng, ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn cô.
Thư Du đi đến vuốt ve nó, rồi vào phòng làm việc chỉnh sửa lại bản thảo.
Đến cái ngáp thứ ba, đã là mười một giờ đêm, lúc này cơn buồn ngủ kéo tới nên cô đành tạm gác công việc đang dang dở lại.
Thư Du cho thêm nước và thức ăn vào trong khay đồ ăn cho cún con, sau đó ngồi xổm nhìn cún con ăn một lát. Chờ chú cún ăn xong, eo cô đã mỏi nhừ, cô xoa xoa cái cổ cứng ngắc, nghiêng đầu về phía ban công, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tiết trời đêm nay rất đẹp, không có mưa, nhưng hiện giờ đang là đầu mùa xuân nên thời tiết vẫn còn lạnh.
Cún con còn nhỏ, cô sợ nó sẽ bị lạnh, mà ở trong nhà cũng không có hơi ấm, Thư Du suy nghĩ một lúc, thấy vẫn nên là mở điều hòa.
Điều hòa nhanh chóng tỏa ra hơi ấm, Thư Du ngắm nhìn vẻ ngây thơ của chú cún, nhận xét: “Làm chó mà sướng quá ha, nhất cưng rồi đó.”
Chú cún Shiba không thể hiểu được cô nói cái gì, nhìn cô như một sinh vật lạ cứ đi qua đi lại, làm cún con đau cả đầu.
Cún con nằm sấp xuống, cằm đặt lên hai chân trước, ở trong ổ nhìn cô.
Thư Du nghĩ điều hòa đã được bật rồi, bản thân không phải làm thêm điều gì, liền mang chăn gối ra sofa nằm, nghe cún con kêu vài tiếng, vui vẻ cuộn tròn thân mình, tắt đèn đi ngủ.
Nửa tiếng sau.
Thư Du cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, bực bội bật đèn.
“Làm sao vậy? Có cái gì đâu mà sao kêu lắm vậy! Mày là con chó đâu phải quái vật!”
Đèn bất ngờ sáng lên, chú cún vừa nãy còn đang kêu ào ầm ĩ lúc này liền im lặng, giống như một trận náo loạn nãy giờ không phải do nó gây ra.
Thư Du tức giận vò vò đầu, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, đi đến bên chú cún.
Một người một chó nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là chú cún cúi đầu trước, lùi lại mấy bước, chân trước không an phận mà cào cào vào cửa lồng, rên rỉ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Thư Du hừ lạnh: “Cún con đừng có tỏ vẻ đáng thương như vậy, chị đây mới là người bị cưng bắt nạt.”
Thấy cún con im lặng trở lại, cô không yên tâm mà nhìn ra phía cửa sổ.
Đây là một khu nhà mới, vẫn chưa có quá nhiều người chuyển tới sống. Cô không sợ phiền, nhưng nếu làm phiền người khác thật sự cũng không ổn.
Cô đi đến ban công mở cửa sổ, nhà bên cạnh vẫn còn sáng đèn.
Thư Du bỗng thấy chột dạ, chẳng lẽ do tiếng của cún con làm phiền mà người ta không ngủ được?
Thư Du kiểm tra lại, cún con không hề thiếu nước hay thức ăn. Cô nhìn nó, nó cũng nhìn cô, cho đến khi thấy cún con không có dấu hiệu sẽ sủa ầm ĩ cô mới tắt đèn, nằm xuống sofa nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng chỉ ba phút sau…
Thư Du: “Mày giết chết tao ngay bây giờ đi, còn hơn là ngày mai bị hàng xóm đập cửa chửi chết!!!”