Thư Du kiểm tra xong, đứng ở cửa bệnh viện chờ Mạnh Duẫn Án lái xe tới.
Cô tóm tắt qua những sự việc ngày hôm nay với Mèo Nhỏ, đặc biệt là tin tức Mạnh Duẫn Án còn độc thân.
Mèo Nhỏ Ma Tiên: ( Cậu còn chờ cái gì nữa, thích thì tiến tới luôn đi! Người ta còn độc thân mà!)
Du Cá Gỗ: ( Không ổn lắm…)
Một lúc sau, cô lại không nhịn được mà nhắn tiếp: ( Bây giờ như thế nào mới được nhỉ?)
Mèo Nhỏ Ma Tiên: (Nếu đã xác định đối phương còn độc thân, cậu có rung động không?)
Thư Du không hề nghĩ ngợi: ( Chắc chắn là có rung động rồi! Ai mà giữ bình tĩnh nổi? Trước đây tớ chưa thấy người nào đẹp trai và khí chất như vậy.)
Mèo Nhỏ Ma Tiên: ( Vậy tiến đến đi, chúng ta không phải sợ, cậu xinh đẹp như vậy chắc gì anh ấy không rung động. Cậu đợi lát nữa anh ta đưa cậu về, cố tình tạo cơ hội gặp mặt vào lần sau.)
Du Cá Gỗ: ( Tạo cơ hội gặp mặt vào lần sau sao?)
Mèo Nhỏ Ma Tiên: ( Để tớ bày cho cậu cách đơn giản nhất, cậu không thể… Lúc ở trên xe, mà “không cẩn thận” làm rơi son môi hoặc vật nào đó tương tự trong xe, về sau phát triển tiếp như nào tớ còn phải dạy tiếp cho cậu sao?)
Du Cá Gỗ: ( Miêu đại nhân thật sáng suốt!)
Vừa lúc Mạnh Duẫn Án lái xe tới, hạ cửa xe xuống, ý bảo cô lên xe.
Thư Du nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn đồng thời ánh mắt cũng quan sát xung quanh.
Chỗ nào ổn có thể giống như “ngoài ý muốn” mà làm rơi đồ nhỉ…
Trên đường trở về Thư Du có chút thất thần, cô đã quen việc nghĩ từng chuyện một, nhìn khung cảnh thành phố dần lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, tay cô bắt đầu lén lút sờ soạng phía sau người.
Ba lô không nhỏ, vốn dĩ đeo sau lưng để đựng đồ, nhưng lúc này lại khiến cô không tiện hành động. Thư Du tháo ba lô xuống, cố gắng bình tĩnh làm như không có cố ý chải chuốt chỉnh trang.
“ Cô muốn tìm cái gì?”
Mạnh Duẫn Án thấy Thư Du vùi đầu vào trong ba lô, không biết muốn tìm cái gì, từ lúc lên xe cô luôn đứng ngồi không yên.
Thư Du nghe được giọng nói của anh liền run lên.
“Tẩy trang, tôi tính trang điểm lại.”
Cô lấy ra chiếc gương nhỏ, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa tìm được son môi. Thư Du xấu hổ lấy ra bút chì kẻ mày không biết đã để vào trong túi được bao lâu. Có thể là cây chì kẻ mày chưa từng được cô sử dụng từ lúc mua về, cô dùng nó giả vờ vẽ vài đường lên lông mày.
“Đã chỉnh trang được chưa?” Mạnh Duẫn Án liếc nhìn động tác của cô, không khỏi mìm cười, lại không nhịn được mà trêu chọc cô vài câu.
Không biết tại sao, nhìn thấy Thư Du như vậy, anh không nhịn được mà muốn trêu chọc cô.
Thư Du nheo mắt, muốn nhét cây chì kẻ mắt vào ghế ô tô, nhưng lại sợ cây bút kẻ mày quá nhỏ, khe hở lại quá sâu, sợ Mạnh Duận Án không tìm thấy.
Nghe thấy lời này, cô nhanh chóng dừng động tác, bàn tay chậm rãi cầm chì kẻ lông mày lên.
Động tác không lớn, nhưng thân thể lại đang nghiêng về một bên, cô không nhịn được mà khẽ nhấc chân, bên chân bị bong gân đột nhiên đau nhức. Cả người đau đến mức Thư Du hít vào một hơi, khuân mặt nhăn lại.
“Xong rồi.” Thư Du cố nén cơn đau, nhét chiếc gương nhỏ vào bên cạnh ghế ngồi, sau đó chuyển chủ đề: “Sắp tới nơi rồi.”
Khung cảnh thành phố, đường xá quen thuộc xuất hiện, Mạnh Duẫn Án gật đầu: “Tầm ba phút nữa là sẽ đến nơi.”
Hai người đều im lặng, thầm tìm chủ đề để nói, rồi lại không hẹn mà cùng cất lời.
Thư Du: Tôi… mấy ngày nay tôi có chút bận rộn, đã lâu không gặp Phúc Bảo, có chút nhớ nó.”
“Thật ra mỗi ngày Phúc Bảo không có việc gì làm liền ở ban công nhìn cô.”
Mạnh Duẫn Án lái xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vô lăng.
Buổi tối, Thư Du thường huấn luyện Vượng Tài ở ngoài ban công, nghĩ đến đây, cô vui vẻ nói: “Anh huấn luyện Phúc Bảo trong bao lâu để nó có thể ngoan ngoãn ngồi xuống vậy?”
“Chắc khoảng hai tháng, tôi không nhớ rõ.” Mạnh Duẫn Án hơi quay đầu, nhìn về phía cô.
“Ồ, vậy Vượng Tài của tôi cũng rất lợi hại đó chứ, hiện tại đã có thể ngồi rồi.”
Thư Du giống như những bậc phụ huynh, vừa thấy con mình có chút thành tích là tự hào đến mức không nhịn được mà liền khoe ra.
“Sức ăn của nó rất khỏe, mấy miếng đã ăn xong bát thức ăn cho chó rồi, ai không biết lại tưởng nó bị bỏ đói rất lâu.”
“Rất tốt.” Mạnh Duẫn Án không chút do dự liền khen ngợi. “Đây là lần đầu tiên cô nuôi chó, vậy mà chăm sóc nó rất tốt, thật sự rất giỏi.”
Thư Du được khích lệ, cười híp mắt.
Xe rẽ vào một góc phố, tiến vô khu dân cư.
Đúng là Mạnh Duẫn Phong đang đứng ở cổng khu dân cư chờ hai người bọn họ, thấy hai người trở về hận không thể chạy ra vồ lấy. Dường như anh ta đi theo hai người đến bãi đỗ xe, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Mạnh Duẫn Án nhưu thể sợ anh bỏ chạy.
Mạnh Duẫn Án xuống xe: “Tôi không có chạy trốn đâu, anh không cần phải nhìn chằm chằm như vậy.”
Thư Du thấy cách chung sống hai anh em nhà này như thế, không nhịn được mà mỉm cười, sau đó nói: “ Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cún con.”
Mạnh Duẫn Phong xua xua tay, ra vẻ không có việc gì, đem Vượng Tài ở trong tay trả lại cho cô: “Tôi sẽ không bao giờ trông chó nữa đâu. Để tôi nói cho cô nghe, cún con nhà cô thật ồn ào, cô vừa đi nó liền kêu gào ầm ĩ. Tôi thấy không nên để nó làm phiền đến chuyện kinh doanh của cửa hàng, nên phải mang nó ra ngoài chơi. Nhưng cô dặn không được để nó xuống đất, nên tôi cứ phải luôn ôm nó trên tay. Thỉnh thoảng có gió, tôi lại phải ôm nó vào lòng, người khác không biết lại tưởng tôi là kẻ trộm chó ấy chứ.”
Thư Du không nhịn được mà bật cười: “Thật là làm phiền anh quá.”
Vượng Tài vừa nhìn thấy chủ nhân của mình, không nhịn được mà bò trong lồng ngực của cô. Thư Du cũng sợ ra ngoài lâu như vậy rồi, cún con không nhịn được mà buồn đi vệ sinh, nên nhanh chóng bảo hai người về nhà.
Mạnh Duẫn Phong nghe xong, không nhịn được mà huých Mạnh Duẫn Án đang yên lặng đứng bên cạnh.
“Đi thôi?”
Thấy Mạnh Duẫn Án không có phản ứng, anh ta còn nói thêm: “Mặc kệ, chú vừa mới nói anh chăm sóc cún con hộ thì sẽ cho anh đến nhà chú.”
“Em gái à, em nói giúp tôi, dù sao thì tôi cũng không thể lưu lạc ở ngoài đầu đường xó chợ đâu?”
“Anh họ.” Mạnh Duẫn Án lên tiếng ngắt lời: “Hơn nữa, ở khách sạn cũng không tính là lưu lạc ở đầu đường xó chợ mà.”
Anh xoay người chuẩn bị đi lên lầu, liếc nhìn Thư Du: “ Cô có thể tự đi được không?”
“Có thể.”
Thư Du nhìn vẻ mặt chán nản của Mạnh Duẫn Phong, nhịn cười nhanh chân bước theo anh lên lầu.
Mạnh Duẫn Án tiến về phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại hơi nghiêng người, nói: “Còn không nhanh lên, anh không định ở nhà tôi nữa à?”
“Hả.” Mạnh Duẫn Phòng mỉm cười: “Đến ngay đây!”
*
Mạnh Duẫn Phong cuối cùng cũng vào được nhà Mạnh Duẫn Án như ý muốn. Sau đó, anh ta liền chui vào phòng ngủ của Mạnh Duẫn Án quấy rầy, muốn hai người ngủ chung với nhau. Cuối cùng ý đồ của anh ta vẫn bị Mạnh Duẫn Án dập tắt, sắp xếp cho anh ta tới phòng ngủ phụ.
Lúc Mạnh Duẫn Phong thu xếp hành lý xong đi ra, tình cờ thấy Mạnh Duẫn Án đang đứng ở chỗ ban công, không biết đang chăm chú nhìn cái gì.
“Chú nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Anh ta không nhịn được mà tiến lên hỏi.
Tầng 16 không được coi là nhà cao tầng trong khu thương mại sầm uất này, không nhìn thấy được nhiều quang cảnh đẹp của thành phố, cũng không thể nhìn thấy bầu trời, không biết có phong cảnh gì đẹp.
Mạnh Duẫn Phong nhìn theo tâm mắt của Mạnh Duẫn Án, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có gì.
“Không có cái gì mà.”
“ Chỉ là không muốn nhìn anh mà thôi.” Mạnh Duẫn Án nói chuyện không chút khách khí.
“Haizzz.” Mạnh Duẫn Phong ra vẻ thở dài “Khi còn nhỏ em rất thích chơi cùng anh mà? Em quên rồi sao?”
“Không quên, chỉ là khi còn nhỏ không hiểu chuyện.” Mạnh Duẫn Án cong môi mỉm cười.
Mạnh Duẫn Phong biết anh cố ý nói như vậy, cũng không để bụng, vỗ vai Mạnh Duẫn Án.
“Thật sự không trở về thăm ông nội sao? Ông rất nhớ chú.”
“Chưa chắc là nhớ tôi, có thể là muốn mắng tôi thì sao?”
Mạnh Duẫn Án rất hiểu rõ chính bản thân mình.
“Trong nhà chúng ta, chú vẫn luôn là người giống ông nhất.” Mạnh Duẫn Phong thở dài. “Dù sao thì cũng không nên như thế này.”
Mạnh Duẫn Án xoay người lại: “ Tôi không cảm thấy bản thân giống như ông cụ 80 tuổi, nhưng tôi sẽ coi đây là một lời khen.”
“Vậy chú đang nhìn cái gì?” Mạnh Duẫn Phong nói sang chuyện khác.
“Đang ngắm mưa.” Mạnh Duẫn Án nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc có thể nhìn thấy cửa sổ ban công đối diện.
Tấm rèm trắng nhạt được vén nhẹ lên, nhưng cũng không thấy rõ cái gì.