• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ sáu, nhiệt độ lại giảm xuống nhưng không có tuyết rơi, gió mạnh như muốn hất tung mái nhà lên. Sau khi tan học, Hứa Vị Trần thấy rét nên đi tắm trước rồi đợi Đường Kí Minh ở kí túc xá.Ban ngày hai người hoàn toàn không liên lạc với nhau như thể đang cố gắng hết sức để tránh né tị hiềm, tầm sáu giờ tối, Đường Kí Minh mới gọi điện cho Hứa Vị Trần bảo mình đã ở dưới tòa.

Hứa Vị Trần đi xuống, thấy xe Đường Kí Minh đỗ ở ven đường thì bước đến, ngồi vào xe.

Trong xe rất ấm, như mọi lần lên xe Đường Kí Minh, Hứa Vị Trần thắt đai an toàn xong, Đường Kí Minh lập tức xuất phát. Chẳng qua trước đây Đường Kí Minh lái xe là để đưa Hứa Vị Trần về nhà, đi trượt tuyết hoặc đi siêu thị, trung tâm mua sắm, còn giờ là y đưa hắn đi thuê phòng khách sạn.

Hứa Vị Trần quay sang nhìn bàn tay đang đặt trên vô lăng của Đường Kí Minh, trong lòng có cảm giác lạ lùng khó tả, như thể so với việc giấu mẹ ruột để lên giường với nhau thì trông họ giống bọn đồng bọn âm mưu đơn thuần, cùng lén lút làm chuyện mập mờ ám muội hơn.

Có điều suốt dọc đường đi họ gần như không trò chuyện với nhau lấy một lời. Hứa Vị Trần không tiếp tục hỏi về Alice, Đường Kí Minh cũng không quan tâm đến việc học của Hứa Vị Trần, không quan tâm xem hắn trải qua ngày hôm nay như thế nào như trước kia nữa, y chỉ im lặng lái xe đến khách sạn, vẫn cho Hứa Vị Trần cảm giác "lần này không giống".

Khách sạn do Đường Kí Minh đặt, khi check-in nhận phòng, chị gái lễ tân nhiệt tình trò chuyện với họ, Đường Kí Minh thản nhiên đáp lời như thường lệ, trong khi Hứa Vị Trần lại chẳng nói chẳng rằng tránh sau lưng y.

Vào đến phòng, Hứa Vị Trần nói mình tắm rồi, thế là Đường Kí Minh vào phòng tắm.

Hứa Vị Trần cởi áo khoác, đứng giữa phòng, nhìn xung quanh một lúc rồi đi đến bên cửa sổ.

Phòng rất rộng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy một nửa thành phố L về đêm. Đối với Hứa Vị Trần mà nói, cảnh đêm phần lớn là màu đen, vốn dĩ chỉ có một vài ánh đèn sáng lắm mới có thể lọt vào mắt hắn, hơn nữa cửa sổ sát sàn còn phản chiếu ánh sáng nên thứ Hứa Vị Trần nhìn thấy là toàn cảnh căn phòng và chính mình.

Thân hình mảnh khảnh, làn da trắng ngần và đuôi mắt hơi xếch. Từ khi có kí ức, Hứa Vị Trần chưa từng biết xấu là gì, dù là thời kì trổ mã hay dậy thì người ghét chó chê, hắn vẫn luôn gặp được đủ kiểu ưu ái.

Tính cách hắn có rất nhiều khuyết điểm, ương bướng, nóng nảy, được đằng chân lên đằng đầu, nhưng cuối cùng lại luôn được tha thứ nên mới ngày càng được nước lấn tới.

Nhưng Đường Kí Minh thì sao, liệu y có thông cảm và tha thứ cho hắn không?

Chuyện đã đến nước này, Hứa Vị Trần chai lì nghĩ, sao cũng được, hắn không quan tâm.

Trong ảnh phản chiếu của cửa sổ sát sàn, Đường Kí Minh mặc áo choàng tắm bước ra, Hứa Vị Trần quay người lại nhìn y.

"Đang nhìn gì đấy?" Đường Kí Minh mỉm cười dịu dàng, thản nhiên như họ chỉ đến đây để nghỉ dưỡng.

Hứa Vị Trần không lên tiếng, phát hiện Đường Kí Minh buộc dây áo choàng tắm rất chặt.

Tóc Đường Kí Minh hơi ướt, mặt cũng vậy, đôi mắt đen láy, khóe môi đã phẳng lại, nhưng lại ít căng thẳng hơn Hứa Vị Trần, cứ như người bị ép phải giao dịch thân xác không phải là y mà là Hứa Vị Trần.

Cảnh tượng họ gặp nhau bỗng dưng hiện lên trong đầu Hứa Vị Trần.

Đường Kí Minh mười tám tuổi dầm mưa giúp hắn lấy lại xe đạp, cả mặt và quần áo đều ướt đẫm, khuôn mặt Đường Kí Minh lúc đó và bây giờ khác nhau một cách vi diệu.

Góc cạnh khuôn mặt của thiếu niên Đường Kí Minh sắc bén hơn, cá tính cũng rõ ràng hơn, mặc dù rất khó để người khác nhận ra nhưng khi đó y có vẻ còn cọc tính hơn bây giờ một chút.

Hứa Vị Trần còn chưa kịp phản ứng thì Đường Kí Minh đã đến gần, gần đến một khoảng cách trước đây chưa từng có. Y cao hơn Hứa Vị Trần rất nhiều, một cái bóng phủ lên khuôn mặt của Hứa Vị Trần. Trước mặt hắn trở nên tối sầm, đột nhiên bị bao vây bởi cảm giác áp bức xa lạ, tim hắn đập dồn dập, lùi về sau một bước.

Đường Kí Minh nhìn vào mắt hắn, đột nhiên bật cười: "Sao trông cậu còn sợ hơn tôi thế?"

Giọng nói của y rất nhẹ, nghe có vẻ thân mật, Hứa Vị Trần sĩ diện, lập tức phản bác: "Ai sợ chứ? Tại anh cao quá, mà còn đi nhanh như muốn đánh tôi ấy."

"Nào có," Đường Kí Minh phủ nhận, sau đó tiến lên một bước, thản nhiên nói, "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Hứa Vị Trần ép mình không được lùi lại nữa, hai người đứng đối diện nhau, mấy giây sau, Đường Kí Minh giơ tay muốn chạm vào mặt Hứa Vị Trần, nhưng vì chưa từng chạm vào nên dường như như không biết bắt đầu thế nào.

Hứa Vị Trần không muốn yếu kém, cảm thấy đây là thời điểm tốt để mình giành quyền chủ động, thể hiện mình không sợ hãi, hắn bất chấp, vươn tay nắm lấy mu bàn tay của Đường Kí Minh, kéo y về phía mình.

Hai người dường như kề sát vào nhau, Đường Kí Minh cúi đầu, lịch thiệp chạm vào môi Hứa Vị Trần như dỗ trẻ con.

Nụ hôn này lạ lùng làm sao, khiến Hứa Vị Trần vừa áy náy vừa mê mệt, là cảm giác hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Môi Đường Kí Minh mềm như một miếng bông gòn nhỏ nhưng lại mang nhiệt độ cơ thể giống với hắn, như có như không lơ lửng trên môi Hứa Vị Trần.

Hứa Vị Trần mở mắt trước, trông thấy lông mi trên đôi mắt nhắm nghiền của Đường Kí Minh, bèn nhắm mắt lại theo y, cảm nhận được bàn tay Đường Kí Minh khẽ chạm vào lưng mình.

Ban đầu chỉ là áp vào nhau như đùa giỡn, không có chút tiến triển nào, Hứa Vị Trần nhớ đến bộ phim điện ảnh mình đã xem, hơi hé miệng, dùng đầu lưỡi liếm môi dưới của Đường Kí Minh.

Môi Đường Kí Minh không có vị, cũng không mềm như bông, đầu lưỡi Hứa Vị Trần còn nóng hơn đầu lưỡi y. Đường Kí Minh dừng lại một chút, tiến triển sau đó bắt đầu đẩy nhanh lên.

Nụ hôn trở nên nặng nề hơn, hút mất trí thông minh và sự ương ngạnh của Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần chìm vào mê man, luôn cảm thấy Đường Kí Minh có vẻ thành thạo hơn mình rất nhiều. Hôn suốt mấy phút, Hứa Vị Trần sắp tắt thở, Đường Kí Minh đột nhiên dời môi, đặt tay lên lưng hắn, chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa, bây giờ có thể cởi quần áo giúp em được không?"

Hứa Vị Trần nửa mở mắt, ngẩn người phát hiện thực ra Đường Kí Minh giống hệt một nhân viên phục vụ có thái độ rất tốt, là người sẽ nhận được nhiều tiền boa nhất trong nhà hàng.

Áo choàng tắm của Đường Kí Minh dày đến nỗi Hứa Vị Trần không thể nhìn ra Đường Kí Minh có cảm giác hay không, chỉ có thể ngơ ngác nhìn y, môi ướt át, vô thức gật đầu, "ừm" một tiếng. Đường Kí Minh lập tức kéo áo len của hắn lên, Hứa Vị Trần ngoan ngoãn như người gỗ, hợp tác giơ tay để y cởi áo giúp mình, lúc này mới nhớ hỏi y: "Đường Kí Minh, anh hôn mấy người rồi?"

Hắn cởi trần giữa không khí, cảm thấy nhiệt độ trong phòng có hơi thấp, trong lòng cũng rất mờ mịt, nhìn chằm chằm vào mắt Đường Kí Minh.

"Một."Đường Kí Minh nói, "Còn em?"

"Chỉ với anh thôi." Hứa Vị Trần nhỏ giọng nói với y, "Đường Kí Minh, tôi hơi lạnh." Rồi lại không nhịn được nói: "Lát nữa anh chậm chút nhé, tôi sợ đau lắm."

Đường Kí Minh nói "được". Hứa Vị Trần đưa tay định cởi dây áo ngủ của y, nhưng Đường Kí Minh chợt giữ tay hắn lại, bế hắn lên, Hứa Vị Trần quấn chân quanh eo y. Có lẽ Đường Kí Minh sợ hắn ngã nên ôm hắn rất chặt, Hứa Vị Trần cuối cùng cũng cảm nhận được thì ra Đường Kí Minh có phản ứng.

Hứa Vị Trần chìm vào tấm chăn mềm mại, nhắm mắt hôn Đường Kí Minh, không hề biết y đã cởi hết quần áo mình từ khi nào.

Đường Kí Minh thình lình đứng dậy, bảo lấy gì đó, đã vậy còn thuận tay tắt đèn ốp trần, trước mắt Hứa Vị Trần chợt tối đen, hắn nằm một mình trên giường, vừa nhìn không rõ vừa có chút bất lực, lúc này mới hay áo choàng tắm của Đường Kí Minh vẫn còn nguyên xi, nhưng mình thì đã trần trùng trục.

Trong bóng tối, Hứa Vị Trần nghe thấy tiếng mở dây kéo và xé bao bì. Hắn lờ mờ đoán được Đường Kí Minh đang xé cái gì, nhưng trong lòng lại quan tâm đến việc y tắt đèn hơn, Đường Kí Minh không muốn nhìn thấy cơ thể hắn, điều này khó tránh khiến hắn có chút tổn thương.

Nhưng hắn nhanh chóng tự nhủ rằng, có thể vì lỡ như Đường Kí Minh bật đèn lên thấy rõ ràng, nói không chừng sẽ tắt n*ng ngay, đến lúc đó không ai không khó chịu, chẳng thà cứ tắt đèn thì hơn. Đường Kí Minh làm vậy cũng đúng.

Đợi chưa đầy nửa phút, hình như Đường Kí Minh đã bóc xong, Hứa Vị Trần mơ hồ nhận ra bóng dáng y đang tiến lại gần mình, bèn chống khuỷu tay lên, muốn nhìn thấy khuôn mặt hoặc biểu cảm của y. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn được chút dáng hình.

Hắn ngửa mặt lên mở to mắt, cảm thấy chút mất mát và đau lòng phức tạp. Rất nhanh, tay Đường Kí Minh đã đặt lên mặt hắn, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, hỏi: "Chờ sốt ruột rồi à?" Rồi dịu dàng hôn lên trán hắn như đang chăm sóc động vật nhỏ.

Hứa Vị Trần không có cảm giác an toàn, ôm cổ Đường Kí Minh, cắn môi y không cho y đi. Đường Kí Minh ân cần hôn hắn mười mấy giây, sau đó mới trượt xuống eo hắn một cách rất nhẹ nhàng, nói: "Tôi mua gel bôi trơn rồi." hỏi hắn: "Em muốn dùng ngay hay..."

Đường Kí Minh đột nhiên đưa tay vòng xuống bụng dưới của Hứa Vị Trần, nhẹ nhàng nắm lấy phần đang nửa cứng của hắn, ấn ngón cái lên đầu. Tay y rất nóng, lòng bàn tay hơi thô ráp, bao lấy bộ phận yếu ớt chưa từng được chạm vào của Hứa Vị Trần.

Ngay cả Hứa Vị Trần cũng hiếm khi thủ dâm, cũng không xem phim sex. Hắn bảo với Đường Kí Minh rằng mình có ham muốn sinh lý, đó là bốc phét trên mồm vậy thôi chứ thật ra hắn nào biết cảm giác khi làm tình sẽ ra sao hay quá trình sẽ như thế nào.

Vừa bị Đường Kí Minh chạm vào, cả người hắn đã nóng bừng, run rẩy vì sợ hãi, co rúm người tóm lấy cánh tay y: "Anh làm gì đó!"

Hứa Vị Trần nói xong mới chợt nhận ra đây là một phần của lên giường, cảm thấy vô cùng mất mặt, muốn vờ như mình chưa nói nên rụt người lại, bấm bụng ra vẻ rất thành thạo nói: "Anh bôi trơn đi, tôi không thích chạm vào chỗ đó, anh nhớ đấy."

Đường Kí Minh nói "được, tôi nhớ rồi", trong giọng nói còn pha lẫn tiếng cười.

Hứa Vị Trần rất muốn mắng y, bảo y đừng cười, nhưng chưa kịp nói thành lời thì Đường Kí Minh đã bóp gel bôi trơn ra tay, nhẹ giọng bảo hắn dạng ra chân.

Đường Kí Minh vừa hôn, vừa mở rộng cho hắn, kiên nhẫn đến độ Hứa Vị Trần hoài nghi y không có ham muốn với mình.

Giữa hai chân Hứa Vị Trần đầy gel bôi trơn ẩm ướt, dang rộng chân, không khỏi khẽ thở gấp khi bị ngón tay của Đường Kí Minh đâm vào, lại cảm thấy có chút tủi nhục, nhưng cũng thoải mái đến mức không muốn Đường Kí Minh dừng lại. Nếu biết thân mật với người khác sướng như vậy, hắn chắc chắn đã nghĩ cách ép Đường Kí Minh làm tình với mình lâu rồi, mặc dù rất có thể hắn không nghĩ ra được cách nào.

Hứa Vị Trần không nghe thấy giọng của Đường Kí Minh, cảm thấy y bình tĩnh quá đỗi, hắn rất muốn biết y đang nghĩ gì, bèn đưa tay đi kéo áo y, Đường Kí Minh liền thấp giọng dỗ dành hắn: "Đừng vội, vẫn chưa được đâu."

"Áo của anh cọ đau tôi." Hứa Vị Trần lừa y.

Đường Kí Minh tưởng thật, dừng lại cởi áo choàng tắm rồi mới tiếp tục mở rộng giúp Hứa Vị Trần.

Hứa Vị Trần đưa tay sờ vào cơ bụng của y, sau đó là cánh tay, đầu ngón tay dần di chuyển xuống dưới chạm vào mu bàn tay và ngón tay của Đường Kí Minh.

Đường Kí Minh im lặng không cản hắn, ngón tay vừa ướt vừa nóng, mô phỏng động tác ra vào, bị Hứa Vị Trần chạm vào liền đẩy thật sâu vào trong. Hứa Vị Trần nhạy cảm đến mức mắt đỏ hoe, kêu lên, rút tay về, không nhịn được hỏi: "Được chưa?"

Đường Kí Minh dừng tay lại, hỏi: "Em thấy đã được chưa?"

Hứa Vị Trần cảm thấy giọng của Đường Kí Minh rất trầm, lại hơi giận vì câu hỏi của y nên thấp giọng mắng y: "Sao tôi biết được, anh vừa nói chưa được mà, hỏi tôi làm gì. "

"Được rồi, xin lỗi."

Đường Kí Minh rút ngón tay ra, Hứa Vị Trần lại thở gấp, nghe y nói: "Vậy tôi đeo bao vào trước, chúng ta thử xem, nếu em đau thì bảo tôi dừng lại nhé."

Thực ra trong lòng Hứa Vị Trần vẫn quan tâm việc Đường Kí Minh tắt đèn và không cởi đồ, hắn muốn hỏi y xem đã cương hoàn toàn chưa, có làm được hay không, nhưng chưa nghĩ ra cách hỏi thì Đường Kí Minh đã đeo bao cao su xong, đè xuống người hắn, chặn đi tia sáng yếu ớt cuối cùng của ngọn đèn đêm.

Tay Đường Kí Minh đột nhiên siết chặt lấy hông kéo hắn về phía y, Hứa Vị Trần chưa kịp phản ứng thì vật cứng to lớn nóng đến đáng sợ đã trượt đến bắp đùi mình, hắn giật mình, kẹp chặt chân, sau đó mặt chợt nóng bừng.

"Sao vậy?" Đường Kí Minh không biết hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì." Hứa Vị Trần lẩm bẩm, ngẩng mặt tìm môi Đường Kí Minh, nhưng chỉ hôn lên chóp mũi y.

Đường Kí Minh dường như biết hắn bất an, căng thẳng lo sợ nên đòi hôn, vậy là một tay đỡ đầu hắn, gần như hôn hắn một cách không thể nào dịu dàng hơn, tay còn lại giữ vị trí khiến Hứa Vị Trần sợ, từ từ đẩy vào.

Không biết có phải vì dây dưa quá mức, được chăm sóc quá tốt không mà Hứa Vị Trần thật sự không cảm thấy quá đau mà cảm thấy ê ẩm và hoảng sợ vì cơ thể bị kéo căng hơn.

Hắn ôm chặt lưng của Đường Kí Minh, y hỏi hắn "đau không", "vào thêm chút nữa được không", Hứa Vị Trần phát ra âm mũi ngắn biểu thị sự đồng ý, nói "không đau", sau đó Đường Kí Minh bắt đầu cử động. Cuối cùng Hứa Vị Trần cũng đã hiểu vì sao tình dục từng bị xem là nghiệp chướng, cơ thể hắn như đã bị dục vọng thống trị, hắn đã không còn chút lý trí nào.

Rõ ràng hắn là kẻ nhát gan sợ đau, vậy mà Đường Kí Minh lại khiến hắn nhỏ giọng rên rỉ, bụng bị đỉnh đau, gel bôi trơn nhỏ giọt khắp nơi, mà hắn vẫn muốn dạng chân để ra hùa theo va chạm, muốn Đường Kí Minh cho mình nhiều hơn. Còn Đường Kí Minh thì làm tình như một cái máy, y không chạm vào chỗ đang cương cứng của Hứa Vị Trần, bụng dưới Hứa Vị Trần chảy đầy tinh dịch của chính mình, hắn cảm thấy mình như sắp ngất đi, mà Đường Kí Minh không hề dừng lại.

Cuối cùng Hứa Vị Trần không chịu được nữa, vỗ vai Đường Kí Minh bảo y dừng một chút. Lúc này Đường Kí Minh mới dựa vào giường và thoáng dừng lại.

Hứa Vị Trần quỳ xuống ngồi lên người y, y khẽ chạm vào Hứa Vị Trần. Nghỉ ngơi được một lúc, Hứa Vị Trần có chút ngơ ngác, nâng lên eo theo bản năng tự vệ, vốn muốn để Đường Kí Minh ra ngoài, không ngờ chân mềm nhũn khiến hắn ngồi thụp xuống lại, lần nữa đưa dương v*t khổng lồ vào trong cơ thể đâm mạnh vào vị trí sâu nhất. Trước mắt Hứa Vị Trần lóe lên, chưa kịp phản ứng đã xuất tinh ngắt quãng, tinh dịch sền sệt trên bụng, không khí tràn ngập mùi tinh dịch của chính mình. Hắn cảm thấy mất mặt, tâm trạng suy sụp vì lên đỉnh, hơi mất kiểm soát mà nhỏ giọng bật khóc.

Đường Kí Minh cũng sững sờ, nâng mông hắn rút ra, vừa xin lỗi vừa an ủi: "Tôi không làm, em đừng khóc."

Nhưng Đường Kí Minh vừa ra ngoài, Hứa Vị Trần lại trở nên trống rỗng, rõ ràng cơ thể đã không thể chịu nổi, nhưng não bộ khống chế dục vọng vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn khó chịu cắn vào vai Đường Kí Minh, vừa chảy nước mắt sinh lý, vừa nằm sấp trên người Đường Kí Minh ra lệnh: "Không muốn, anh làm xong đi."

Khi Đường Kí Minh thật sự làm xong, Hứa Vị Trần không nhấc nổi ngón tay nằm trong lòng Đường Kí Minh, cơ thể không ngừng run rẩy.

Đường Kí Minh thật làm xong thời gian, Hứa Vị Trần ngón tay cũng nâng không nổi đến rồi, nằm trong ngực Đường Kí Minh, cơ thể càng không ngừng phát run.

Đường Kí Minh ôm hắn đi tắm, đặt hắn vào bồn tắm, im lặng quỳ xuống tắm rửa cho hắn.

Trong phòng tắm bật mấy ngọn đèn nhỏ, Hứa Vị Trần có thể nhìn thấy dáng vẻ của Đường Kí Minh và mình. Ngực và bả vai của Đường Kí Minh đầy những vết cào do hắn để lại, trên người hắn thì ngổn ngang chất lỏng từ cơ thể, chỉ có háng và đầu gối bị bầm nhẹ.

Tiếng nước chảy tí tách, dòng nước ấm cuốn đi mùi và chất lỏng trên người Hứa Vị Trần, hắn ngoan ngoãn để y tắm một lúc. Ban đầu không định hỏi, nhưng ánh mắt Đường Kí Minh nhìn xuống cơ thể mình không có vẻ chán ghét, mà hắn vẫn quan tâm và muốn biết, cho dù biết đáp án có thế hủy hoại kí ức đêm nay, nhưng hắn muốn hỏi: "Đường Kí Minh, vừa rồi anh tắt đèn vì không muốn nhìn tôi sao?" Giọng vừa khàn vừa khẽ đến mức bản thân hắn cũng thấy lạ.

Đường Kí Minh hơi ngẩn người, nhìn hắn nói: "Tôi thấy được mà."

"Tôi nghĩ đèn sáng quá, nếu nhìn rõ em sẽ sợ." Đường Kí Minh lại giải thích.

Hứa Vị Trần nhìn vào mắt Đường Kí Minh, ngơ ngác "ờ" một tiếng, ghé qua hôn lên môi y. Môi Đường Kí Minh nóng hơn rất nhiều so với lần hôn đầu tiên và cũng ẩm hơn một chút, có lẽ vì đêm nay vẫn chưa kết thúc nên Đường Kí Minh khựng lại rồi cũng hôn lại.

Đường Kí Minh có thể làm rất tốt ngay cả khi không muốn làm tình. Hứa Vị Trần không biết lần đầu tiên người khác thế nào, nhưng hắn cảm thấy nếu số tiền hắn cho Đường Kí Minh vay được xem là phí mà Đường Kí Minh tính thì nó hoàn toàn là đáng giá.

Hứa Vị Trần thậm chí diễn giải được ảo tưởng được yêu mà mình muốn, hắn nghĩ không ai có thể yêu cầu nhiều hơn và không có ai có thể làm tốt hơn Đường Kí Minh.

Vì quá mệt nên Hứa Vị Trần nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, đèn trong phòng rất tối, bên cạnh không có ai.

Hắn giật mình ngồi dậy nhìn thời gian, đã là một giờ sáng. Cả người Hứa Vị Trần ê ẩm, mặt rất nóng, cảm giác không dễ chịu lắm, hắn ngờ ngợ mình bị bệnh rồi, đầu óc cũng rất chậm chạm. Ngồi được một lúc, hắn chợt nhận ra Đường Kí Minh đã đi rồi. Dù sao lên giường với hắn chỉ là một chuyện có lợi cho y, nói không chừng trong lòng Đường Kí Minh cảm thấy rất ghê tởm, làm xong thì chuồn vội, chứ chẳng muốn nhìn Hứa Vị Trần chi nữa.

Nhưng đây đều là do hắn tự chọn, Hứa Vị Trần ban đầu chấp nhận, nhưng sau đó dần bắt đầu có chút khó chịu, hắn nhặt áo choàng tắm của Đường Kí Minh trên sàn lên, khoác lên người, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Đầu gối và đùi hắn cũng rất đau, choáng váng đến mức gần như phải vịn tường để bước đi, vừa đi tới cửa phòng tắm, cửa phòng đột nhiên vang lên rồi bị mở ra.

Đường Kí Minh cầm một cái túi, hơi lạnh theo áo khoác của y ùa vào người Hứa Vị Trần.

Trông thấy Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh cũng giật mình bảo: "Sao lại dậy rồi?" Y bước vào, đóng cửa lại, Hứa Vị Trần thấy trên giọt sương trên áo khoác của y.

"Em sốt nhẹ." Đường Kí Minh nói với hắn, "Tôi đi mua thuốc."

Hứa Vị Trần cảm thấy chắc mình bị sốt cao thiêu rụi cá tính rồi nên mới giống hệt như một kẻ vô dụng sắp bị bỏ rơi, bước qua ôm lấy Đường Kí Minh như ôm một tảng băng.

Hắn muốn lập tức đưa ra một quy định khác, đó là Đường Kí Minh làm xong không được phép rời đi ngay, nhưng hắn yếu lắm rồi, không nói được nhiều thế, nên chỉ bảo rằng: "Anh đi lâu quá."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK