• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động cơ Phùng Võ Ứng đề xuất thì tốt nhưng Hứa Vị Trần lại hơi do dự. Suy cho cùng, với mẹ mà nói, việc hắn rời đi cùng Phùng Võ Ứng có thể mang hàm nghĩa là hai người đã bắt đầu yêu nhau.

Hắn nghĩ ngợi, chần chừ hỏi Phùng Võ Ứng: "Có triển lãm nghệ thuật thật à?"

"Chắc có," Phùng Võ Ứng nhếc miệng, nói ra một cái tên mà Hứa Vị Trần chưa từng nghe, "Nếu anh có hứng thì chúng ta đi, không hứng thì làm cái khác." Nói xong, cậu ta lại nhìn về phía Đường Kí Minh, giống như hơi sợ, lấy lòng nói: "Anh họ, lát đừng lật tẩy em nhé."

Hứa Vị Trần cũng liếc Đường Kí Minh theo bản năng.

Đường Kí Minh khoan dung cười với Phùng Võ Ứng, không nói gì.

Hứa Vị Trần là người muốn nói gì thì sẽ nói, tính tình thẳng thắn bộc trực, rất khó để hắn đoán được suy nghĩ của Đường Kí Minh, hắn nghi cái mỉm cười của Đường Kí Minh là một kiểu khích lệ, không nói gì là không muốn can dự vào quyết định của mình, hắn nghĩ ngợi vài giây, thấy đi chơi với Phùng Võ Ứng cũng không sao, thế vẫn tốt hơn việc ngồi trên bàn ăn nghe mẹ kể toẹt hết chuyện riêng tư của hắn ra. Hắn nói: "Có thể đi xem triển lãm nghệ thuật, nhưng tôi không có năng khiếu nghệ thuật gì cả, chắc chẳng hiểu gì đâu."

Phùng Võ Ứng vừa cười định mở miệng thì bỗng nghe thấy Đường Kí Minh hỏi: "Triển lãm điện tử trên tầng 3 Bảo tàng mỹ thuật khu Đông à?"

"Vâng." Phùng Võ Ứng sửng sốt.

"Có phiền không nếu anh đi cùng?" Đường Kí Minh khách sáo hỏi Phùng Võ Ứng, "Có vài tác phẩm mà anh thấy rất hứng thú, trước khi mở triển lãm cũng mời anh rồi nhưng lúc ấy anh không có thời gian, cơ mà vẫn luôn muốn đến xem."

Có lẽ Phùng Võ Ứng không ngờ Đường Kí Minh cũng muốn tham gia, cậu ta nhìn Hứa Vị Trần xin ý kiến.

Hứa Vị Trần nghĩ Đường Kí Minh có hứng thú thật, chắc cũng có nguyên nhân muốn đi cùng mình, hắn liền nhún vai: "Thế đi cùng đi."

Ba người không xem ảnh chụp hồi nhỏ của Hứa Vị Trần mà cùng xuống dưới nhà, ăn ý giả vờ như đã xem rồi.

Phùng Võ Ứng khen lố, còn nói mấy câu chẳng ăn nhập với thực tế, ví dụ như nhìn qua Hứa Vị Trần có vẻ là người tốt tính nhất lớp, hoặc là cảm thấy từ nhỏ Hứa Vị Trần đã rất nhẹ nhàng, may mà có Đường Kí Minh điều đình mới không đến nỗi bị mẹ phát hiện ra điều bất thường.

Nói chuyện được mười phút, Phùng Võ Ứng khéo léo nhắc tới triển lãm nghệ thuật của bạn mình, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh thuận lợi hùa theo, tỏ vẻ rất muốn đến thăm.

Mẹ không nghi ngờ gì mà đồng ý luôn, Hứa Vị Trần ra ngoài cùng họ, vốn định lên xe cùng Đường Kí Minh theo thói quen nhưng lại bị mẹ kéo lại.

Mẹ chỉ chỉ vào Phùng Võ Ứng đứng bên cạnh xe đã mở cửa ghế phụ ra, Hứa Vị Trần đành đến cạnh Phùng Võ Ứng, ngồi xuống.

Phùng Võ Ứng lái một chiếc coupe nội thất màu đen tuyền, trước xe bày mấy món đồ chơi be bé bằng kim loại, mở nhạc hip hop với lyric toàn chửi tục với bạo lực, cảm giác hoàn toàn khác so với khi ngồi trên xe Đường Kí Minh.

Cậu ta đạp chân ga, nhìn Hứa Vị Trần trước, vặn nhỏ nhạc lại, tự dưng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, em không ngờ anh lại đẹp hơn ảnh chụp nhiều như thế, gặp xong óc em chẳng động não được, thể hiện tệ quá."

Hứa Vị Trần không có ấn tượng xấu với Phùng Võ Ứng, hơn nữa hắn ở với người thẳng thắn thành khẩn thì sẽ thả lỏng hơn một chút nên cười an ủi: "Không. Mẹ tôi cứ nói mãi, cậu chẳng có cơ hội thể hiện gì."

Cậu ta gặng hỏi ấn tượng của Hứa Vị Trần với cậu ta, Hứa Vị Trời khen mấy câu, tai Phùng Võ Ứng hơi đỏ lên, khẽ nói: "Vị Trần, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh anh, em đã nghĩ mình nhất định phải gặp anh rồi."

Hứa Vị Trần đã sớm miễn nhiễm với những lời buồn nôn thế này, thế nên hắn cong môi không nói gì.

Phùng Võ Ứng nói linh tinh mấy câu nữa rồi bỗng nói: "Không được, hôm nay em phải lấy le với anh một chút." Cậu ta liếc xe Đường Kí Minh qua gương chiếu hậu, bất ngờ nhấn ga: "Chúng ta bỏ anh họ lại để đi chơi riêng nhé?"

Chiếc coupe tăng tốc dữ dội, Hứa Vị Trần giật mình, bị gia tốc ép đập lưng vào ghế, hắn thấy Phùng Võ Ứng vượt đèn xanh ở một giây cuối cùng, cậu ta lao thẳng về phía trước với tốc độ cao trên làn đường hẹp.

Phùng Võ Ứng có vẻ là một người rất mê đua xe, cậu ta vượt qua đèn xanh thì cười phá lên phấn khích: "Để anh họ em tự đi xem triển lãm điện tử cổ điển đi."

Hứa Vị Trần cực sợ ô tô chạy nhanh, hắn không thấy buồn cười chút nào, tay nắm chặt đai an toàn, nhìn Phùng Võ Ứng, muốn bảo dừng lại, nhưng Phùng Võ Ứng đã hoàn toàn biến thành tay đua xe rồi, cậu ta dõi thẳng về phía trước, giẫm mạnh ga, Hứa Vị Trần muốn bảo cậu ta chậm lại nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến sự tập trung của cậu ta. Cậu ta tăng tốc, quẹo ở giao lộ phía trước, lái vào một con đường nhỏ, sau đó lại rẽ trái rẽ phải, Hứa Vị Trần càng ngày càng sợ, tim đập loạn xạ, môi trắng bệch mất máu.

Cuối cùng, Phùng Võ Ứng tìm được một bãi đậu xe nhỏ, giống như một tên xã hội đen đang lẩn trốn cảnh sát, cậu ta tìm thấy một chiếc ô tô to, nấp đằng sau rồi đỗ xe lại, sau đó mới lấy điện thoại ra, nói với Hứa Vị Trần: "Chúng ta tắt máy đi, như thế thì ảnh sẽ chẳng tìm thấy chúng ta."

Lúc này, Phùng Võ Ứng mới nhận ra sắc mặt Hứa Vị Trần không ổn, vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Hứa Vị Trần buông bàn tay đang nắm đai an toàn ra, trước tiên hắn lấy điện thoại ra nhìn, Đường Kí Minh không gọi điện cho hắn.

"Vị Trần?" Thấy hắn không nói gì, Phùng Võ Ứng gọi hắn.

Tâm trạng Hứa Vị Trần tệ đi rất nhiều, tuy không thân quen với Phùng Võ Ứng nhưng mặt vẫn đanh lại. Hắn nhìn Phùng Võ Ứng, hỏi: "Sao cậu lái nhanh thế?"

Chắc vì sắc mặt lạnh lùng của Hứa Vị Trần, vẻ phấn khích điên điên của Phùng Võ Ứng biến mất, cậu ta bỏ mũ lưỡi trai xuống, cào tóc nói: "Xin lỗi, em không biết anh không thích đi xe tốc độ cao, em tưởng kích thích một chút thế này anh sẽ vui."

Cậu ta xin lỗi rối rít, thái độ thành khẩn vô cùng, tuyên thệ sẽ không bao giờ lái như vậy nữa, thậm chí còn thề thốt.

Hứa Vị Trần không nói năng gì, hắn mở điện thoại lên gọi taxi, không biết có phải do xa quá hay không mà chẳng có tài xế nào nhận chuyến, thế là hắn lại định gọi điện cho Đường Kí Minh, vừa mở danh bạ ra đã nghe Phùng Võ Ứng nói: "Anh định bảo anh họ em đến đón anh à?"

"Liên quan gì đến cậu?" Tay Hứa Vị Trần vẫn lạnh ngắt, không có thái độ tốt với Phùng Võ Ứng.

Phùng Võ Ứng nhìn hắn, nét mặt hơi do dự, khó xử, mấy giây sau, cậu ta nghiêm túc nói: "Em hỏi câu này có hơi bép xép thật, nhưng mà có phải anh thích anh ấy không?"

Hứa Vị Trần sững ra, Phùng Võ Ứng lại nói: "Bản thân anh không biết à, rất rõ đấy, nhưng anh ấy là trai thẳng nhỉ, lúc các anh chưa đến, em còn đang nghe dì kể chuyện anh ấy. Vị Trần, anh ấy biết anh thích anh ấy chứ?"

Sau khi Phùng Võ Ứng cởi mũ ra, tóc cậu ta rối bù, cậu ta nhìn vào mắt Hứa Vị Trần.

Chắc anh mắt của cậu ta chân thành quá nên Hứa Vị Trần lười giả vờ, đơn giản nói: "Không biết."

"Em cũng nghĩ thế," Phùng Võ Ứng cười, sau đó tắt xe, nói với Hứa Vị Trần, "Em chẳng sợ anh cười đâu, em hơi sợ anh họ em. Em không muốn ở với anh ấy lâu quá nên mới lái nhanh như vậy. Ở thành phố C, bọn em sống rất gần nhau, từ nhỏ em đã lớn lên trong cái bóng của anh ấy, nhưng không phải em sợ điều này... Em thấy anh ấy không phải loại người có tình cảm với người khác."

"Ví dụ như," Phùng Vũ Ứng như hơi do dự rồi mới nhớ lại, nói tiếp, "Có một lần em chơi trượt ván trên cầu thang ở vườn hoa nhà anh ấy xong bị ngã gãy xương, máu me khắp người, anh ấy gọi xe cấp cứu giúp em, người bình thường phải sốt ruột chứ? Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn em lúc ấy... giống như đang nhìn một miếng thịt."

Cậu ta dừng lại, hơi cau mày khó chịu với Hứa Vị Trần: "Bề ngoài anh ấy rất tốt, nhưng em thấy anh ấy là kiểu, chỉ có mục tiêu muốn đạt chứ không có ai muốn thân thiết — Chắc là ngoài dì, anh hiểu không? Mặc dù quan hệ giữa mẹ các anh rất thân thiết nhưng với thân phận, địa vị hiện tại của anh ấy, có lẽ sẽ chẳng thể nảy sinh chuyện gì với anh."

"Xin lỗi, Vị Trần," Cậu ta quan sát sắc mặt Hứa Vị Trần, xin lỗi thêm, "Em nói hơi thẳng, nhưng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, em không muốn thấy anh đau khổ vì phản hồi không thể có được. Hữa nữa em thật sự muốn có cơ hội theo đuổi anh, sau này đèo anh nhất định tốc độ lái xe của em sẽ không vượt quá 80km, anh có thể cho em một cơ hội không?"

Phùng Võ Ứng hành xử bốc đồng, tính mục đích rất mạnh, nhưng lời nói đều là sự thật, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh sẽ không có tương lai.

Tuy Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh ít nhiều gì cũng vẫn có chút tình cảm với mình, không đến mức giống như nhìn một miếng thịt, nếu không thì cũng chẳng tình nguyện chăm sóc hắn nhiều năm như vậy được, tất nhiên cũng chưa đến mức gọi là tình yêu được.

"Dù em chắc chắn không xuất sắc bằng anh ấy," Phùng Võ Ứng nói, "Nhưng em có thể hứa với anh rằng anh sẽ rất hạnh phúc khi hẹn hò với em, anh không cần giếu giếm suy nghĩ của mình trước mặt em, với cả em tuyệt đối sẽ không bao giờ đưa anh đi đua xe nữa."

EQ của cậu ta không thấp, nói năng rất hấp dẫn, đây đều là những điều Hứa Vị Trần mong muốn, dường như bày ra trước mặt Hứa Vị Trần tương lai vô cùng vui sướng tích cực. Nếu chọn Phùng Võ Ứng, hắn có thể có được niềm hạnh phúc thoải mái, không giấu giếm.

Nhưng Hứa Vị Trần nhìn Phùng Võ Ứng, nhận ra mình thật sự không có cảm giác gì, hắn cẩn thận suy nghĩ vài câu có thể từ chối, nói trước: "Tính tôi rất tệ."

Chưa nói dứt lời cả hai đã nghe thấy tiếng động từ một chiếc xe khác.

Chiếc xe màu đen từ từ dừng lại ở trước xe của Phùng Võ Ứng, Đường Kí Minh xuống xe, đi vòng qua đầu xe, thong thả bước tới.

Buổi chiều, thời tiết chuyển âm u, không có mưa, Đường Kí Minh mặc suit, dáng người rất cao, mặt lạnh tanh hơi khom người xuống gõ cửa sổ xe, bên ngoài tấm phim cửa sổ xe màu đen, ánh mắt y u ám lạ thường.

"Võ Ứng, mở cửa." Giọng y không vang, nghe từ phía ngoài cửa kính truyền vào trong xe vừa khàn vừa nhẹ.

Phùng Võ Ứng không động đậy, Đường Kí Minh lại gõ nhẹ.

Phùng Võ Ứng vẫn chịu thua, hạ cửa sổ xe xuống, Hứa Vị Trần thấy đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình của Đường Kí Minh, hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Hứa Vị Trần sửng sốt rồi phản ứng lại, Đường Kí Minh đang hỏi mình ngồi xe chạy nhanh có ổn không, hắn đáp "ừm" một tiếng. Đường Kí Minh lại nói: "Tôi đưa em về."

Giọng Đường Kí Minh rất trầm, kém ngọt ngào hơn nhiều so với khi Phùng Võ Ứng "chào hàng" bản thân, giống như bùa dẫn đường ma quỷ dán dưới đất. Trước cái nhìn chăm chú của Phùng Võ Ứng, Hứa Vị Trần im lặng vươn tay đẩy cửa xe, Đường Kí Minh giúp hắn mở cửa xe, đứng ở cạnh cửa chờ hắn.

Sau khi xuống xe, Hứa Vị Trần đi về phía Đường Kí Minh, hắn nhìn bàn tay buông thõng của Đường Kí Minh và gân xanh nổi trên mu bàn tay, chợt nhớ tới hôm sau khi hắn vừa quen Đường Kí Minh, Đường Kí Minh mười tám tuổi lái chiếc wagon cũ đi cạnh xe đạp của hắn, cùng hắn đến trường.

Từ cửa sổ xe đang mở, Hứa Vị Trần trông thấy bàn tay đặt trên vô lăng của Đường Kí Minh, các khớp xương cũng rõ ràng như này.

Đường Kí Minh cũng cao, im lặng như này.

Hắn ngồi ở ghế phụ lái, hơi váng đầu, Đường Kí Minh đóng cửa giúp hắn, Hứa Vị Trần mới phát hiện hóa ra cho dù có đường rẽ để hắn chọn, một khi ma quỷ đến gần hắn, hắn vẫn chẳng do dự quay về địa ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK