Vừa nghe y gọi tên Hứa Vị Trần, Alice lập tức thu lại nụ cười, quay đầu nhìn lướt qua, thì thầm dặn Hứa Vị Trần: "Đừng bán đứng tôi đó." sau đó thong thả rời đi.
Hứa Vị Trần quay người lại, nâng ly với Đường Kí Minh, ra hiệu vị trí của mình, Đường Kí Minh liền không nhanh không chậm đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Phòng giải trí chán quá à?"
"Cũng được," Hứa Vị Trần nhớ lời dặn của Alice, luyên thuyên với Đường Kí Minh, "Vừa rồi cầm rượu đi ngang qua, thấy cảnh đêm đẹp nên ngắm chút."
Đường Kí Minh đứng cùng hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Hứa Vị Trần, em thích vị trí căn hộ này không?"
Mới đầu Hứa Vị Trần không hiểu ý của y, thế nên y nói tiếp: "Lúc chơi bài có người đề cập đến căn hộ bên cạnh mới được rao bán. Nếu em có hứng thú thì chúng ta có thể dành thời gian đến xem."
"Thôi đừng, xa thế có mà phiền chết mất," Hứa Vị Trần - người theo chủ nghĩa thực dụng từ chối ngay tắp lự, "Tôi ở cạnh văn phòng tiện hơn, muốn mua thì anh đi mà mua."
Đường Kí Minh dừng lại vài giây rồi nói: "Tôi mua."
Hứa Vị Trần nghe vậy thì quay đầu nhìn y, Đường Kí Minh không nói thêm gì nữa, cũng không có ý định giải thích tại sao việc mua nhà lại cần có sự tham gia của Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần muốn nói lại thôi, uống một hớp rượu, trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng không câu nào được giải đáp, hắn lén nhìn Đường Kí Minh bằng khóe mắt, nghĩ đến lời của Alice, trong lòng rối rắm đủ điều.
Có ham muốn chiếm hữu Hứa Vị Trần, có được coi là thích không?
Từ chối Alice, có phải không thích không?
Muốn hỏi ý kiến của Hứa Vị Trần khi mua nhà, có được coi thích không?
Không bày tỏ lại không theo đuổi, có phải không thích đến vậy không?
Hứa Vị Trần không có mắt nhìn như Đường Kí Minh, thật sự không rõ cảm giác của y đối với mình đang ở giai đoạn nào, đoán ít thì khó chịu trong lòng, đoán nhiều thì tự làm khó mình, hắn rời khỏi bữa tiệc cùng Đường Kí Minh với tâm trí rối bời, dùng hết sức chịu đựng mới không hỏi thành lời.
Trở lại dưới chung cư, Đường Kí Minh vốn định lên tầng cùng Hứa Vị Trần, nhưng nhận được điện thoại, lại nói phải về công ty tăng ca.
Hứa Vị Trần chơi game một tiếng mỗi đêm, gần như đã trở thành thói quen, đang muốn về nhà thật nhanh, đắm mình vào game để thoát khỏi những vấn đề phức tạp trong đời thực.
Nếu Đường Kí Minh về nhà với hắn, nói không chừng hắn chỉ có thể Grindstone, nên hắn ậm ờ qua loa vài tiếng: "Anh mau đi lo công việc đi."
Nhưng vừa cởi dây an toàn, Đường Kí Minh lại gọi hắn lại: "Sau đêm nay tôi sẽ không bận nữa, nếu kết thúc sớm, tôi có thể về nhà em không?"
Vẻ mặt Đường Kí Minh bình thường, từ ngữ là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại giống như đã quyết định.
Khoảnh khắc này gần như mập mờ, Hứa Vị Trần hoàn toàn có lý do để hỏi Đường Kí Minh "Tại sao lại muốn đến nhà tôi?", buộc y phải giải thích rõ ràng, nhưng đối diện với đôi mắt đen láy của Đường Kí Minh, Hứa Vị Trần luôn thua cuộc trước, hắn nghĩ vẫn là công việc của Đường Kí Minh quan trọng, yếu xìu nói: "Được rồi, nếu đến muộn thì đừng đánh thức tôi đấy."
Về đến nhà, trước tiên Hứa Vị Trần đi tắm rồi thay đồ ngủ, vội vàng bật máy tính, chợt cảm thấy mình đã biến thành bạn học trạch nam của Đường Kí Minh từng đến phòng ký túc của hắn.
Hai mươi phút sau, cốt truyện tuyến nhánh Lakeshore xuất hiện.
Có lẽ do người chơi phản ánh quá nhiều nên trước khi bước vào cốt truyện, trên màn hình xuất hiện một lời nhắc nhở không quá rõ ràng: 【Lakeshore không có ảnh hưởng thực tế đến cốt truyện chính. 】
Tuyến nhánh xảy ra trong năm giờ cuối cùng trước khi vụ ném bom nổ ra. Thế giới đầy rẫy những điềm gở trước cơn bão nhưng vẫn yên tĩnh.
Noah, một tín đồ bình thường sống trong thành phố sắp bị tấn công, cảm thấy hết sức bi quan về tương lai. Anh ta sợ cuộc đời sắp kết thúc nên đã cầu nguyện với thần linh, hy vọng có thể sớm tỏ tình với người mình yêu, Anne.
4 giờ chiều, Noah gọi đến văn phòng của Anne, nhưng người nghe máy là đồng nghiệp của Anne bảo với anh ta Anne đã về nhà.
Noah là tín đồ cuối cùng mà thần linh đã định giúp đỡ khi đức tin của thành phố vẫn còn tồn tại, vì vậy, người chơi phải tìm được Anne cho Noah và thực hiện ước nguyện vọng của anh ta trong vòng năm giờ trước khi chuông báo động vang lên.
Do điều kiện kích hoạt lạ lùng của tuyến nhán nên mới đầu không bị phát hiện, nhưng kể từ khi bị một người chơi phát hiện, cuộc bàn tán trong cộng đồng game chưa từng hạ nhiệt.
Hứa Vị Trần không tự tin vào khả năng chơi game của mình, trước khi vào Lakeshore, hắn đã mở trang web video, xem sơ qua mấy video có tỉ lệ click cao nhất.
Những video đó có thể nói là toàn cảnh người chơi nổi điên, bởi vì không hề có ai tìm được dấu vết của Anne.
Hứa Vị Trần dành nửa giờ, tăng tốc độ để xem các người chơi lái xe tới lui trên con đường ven hồ, ôm cây đợi thỏ trước cửa nhà Anne cho đến khi hết thời gian, nhập hết thảy những câu nói sến súa bằng đủ thứ tiếng vào máy trả lời tự động của Anne, nhưng không ai thu hoạch được gì. Có người bắt đầu tuyên bố Anne là một người không tồn tại, còn tuyến nhánh Lakeshore là một trò đùa cá tháng Tư khổng lồ.
Hứa Vị Trần không tìm thấy bất kì mẹo nào trong những video đó, thế là vẫn tự mình mở tuyến nhánh.
Cảnh đầu tiên là Noah gọi đến văn phòng của Anne, sau khi nói chuyện với đồng nghiệp, Noah quay lại xe, tìm Anne ở Lakeshore.
Hứa Vị Trần vừa ngồi vào xe, một cảm giác quen thuộc lập tức ập đến.
Vừa rồi hắn xem video bằng điện thoại, hình ảnh rất nhỏ cộng với x2 tốc độ và chữ trên màn hình nên cảm nhận không rõ. Đến khi tự chơi, Hứa Vị Trần ngay lập tức nhận ra đây là mẫu xe Đường Kí Minh đã lái vài năm. Màu sắc nội thất thậm chí cả máy xông tinh dầu hình tròn bọc da màu vàng mà Hứa Vị Trần tặng đều được giữ nguyên.
Khoảng chừng năm thứ nhất Hứa Vị Trần học trường Luật, Đường Kí Minh đã đổi sang chiếc xe này.
Đây là con xe thực dụng phù hợp tính cách của Đường Kí Minh, nội thất có màu trắng và đen. lần đầu tiên sau khi đổi xe Đường Kí Minh sang đón Hứa Vị Trần đi ăn, Hứa Vị Trần không thích mùi tinh dầu trên xe y nên sau khi ăn xong, hắn đến trung tâm thương mại mua một cái cho y.
Đường Kí Minh dùng nhiều năm rồi, vì máy xông tinh dầu được làm bằng nhựa cao su bảo vệ môi trường nên không bền lắm, đã từng bị hỏng một lần, Hứa Vị Trần muốn vứt nhưng Đường Kí Minh không cho mà mua keo dán lại.
Hình như mãi cho đến cái đêm bảo Hứa Vị Trần ký giấy tờ ở công viên ven hồ, Đường Kí Minh mới thay tinh dầu của hắn —— hình như cũng sau hôm đó, Hứa Vị Trần không còn thấy Đường Kí Minh lái chiếc xe ấy nữa.
Hứa Vị Trần nhìn chằm chằm máy xông tinh dầu màu vàng trên màn hình, sững sờ một lúc lâu trước khi khởi động xe.
Hắn lái xe dọc theo con đường ven hồ, cảm thấy cảnh vật xung quanh trông rất quen, như là hình ảnh được trích ra từ ký ức của hắn và Đường Kí Minh, mỗi gốc cây đều có thể tìm ra nguồn gốc. Bên đường tuyết đọng chỗ nông chỗ sâu, chất chồng trên thảm cỏ khô vàng.
Noah vừa lái xe vừa gọi cho Anne, chỉ nghe tiếng nhắc nhở của máy trả lời tự động. Giọng nói của Anne ngọt ngào mà lạnh nhạt, yêu cầu người gọi để lại lời muốn nói sau tiếng "bíp".
Trong tuyến nhánh Lakeshore, máy trả lời tự động yêu cầu người chơi tự mình nhập lời thoại. Hứa Vị Trần không biết nên nhập gì nên cúp máy trước.
Hắn lái xe qua lại dọc theo đường quốc lộ hai lần, không nghĩ ra được biện pháp nào, bèn rẽ vào khu thương mại, nhìn cửa hàng hai bên.
Trong video của người chơi, có người mua đồ ở mọi cửa hàng, rút sạch thẻ tín dụng của Noah, nhưng đều vô ích. Hứa Vị Trần chậm rãi đi ngang qua tiệm bánh, nhà hàng, cửa hàng thời trang, chợt trông thấy một tiệm hoa.
Từ tủ kính nhìn vào, Hứa Vị Trần cảm thấy kỳ lạ, hắn đỗ xe bên đường rồi đi qua. Tiệm hoa khoá cửa, treo bảng thông báo chủ tiệm đi vắng.
Hứa Vị Trần nhìn vào tiệm hoa một hồi, bỗng nhận ra nguyên nhân khiến mình cảm thấy kỳ lạ —— bởi vì trong tiệm có mấy chục thùng hoa nhưng chỉ có một loại hoa hồng.
Đây là một loại hoa hồng màu hồng phấn mỹ miều, xếp dày đặc cạnh nhau.
Không thể nói rõ suy nghĩ, Hứa Vị Trần lật bảng hiệu của lại và thấy số điện thoại của chủ tiệm.
Hắn thấy trong video các người chơi gọi điện cho chủ tiệm, chủ tiệm hỏi người chơi đến để làm gì, bảo hôm nay mình không làm việc rồi cứ vậy mà mất manh mối.
Hứa Vị Trần suy nghĩ rồi bấm số, chủ tiệm bắt máy, hỏi: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?"
Trên màn hình xuất hiện một ô nhập văn bản, Hứa Vị Trần nhớ lại cố gắng không có kết quả của những người chơi, ngón tay dừng lại trên bàn phím, ma xui quỷ khiến gõ: 【 Tôi đến lấy hoa đã đặt. 】
Vài giây sau, chủ tiệm nói: "Là cậu Noah ạ? Tôi sẽ cho người đến ngay."
Tim Hứa Vị Trần đột nhiên nảy mạnh lên, như bị bắt cóc đến rạp chiếu phim nhỏ hẹp, phát hiện trên màn ảnh đang chiếu một bộ phim liên quan đến cuộc đời mình.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc tạp dề trắng xuất hiện. Anh ta nói: "Cậu Noah, xin hãy mở cốp xe của cậu ra, tôi sẽ bỏ hoa vào giúp cậu. Cậu đặt nhiều hoa hồng nên sẽ mất rất nhiều thời gian để sắp xếp ạ."
Noah nói: "Không sao."
Hứa Vị Trần và người đàn ông mất năm mươi ba phút mới khó nhọc xếp hết hoa hồng vào cốp. Sau đó, người đàn ông lại nói: "Ông chủ còn bảo tôi mang một thứ nữa, tôi không nhớ nổi. Phải lắp vào cốp xe ấy. Cậu còn nhớ đó là gì không?"
Khi chơi game, Hứa Vị Trần sợ nhất là câu đố không có đáp án kiểu này. Trời đã tối dần, hắn nhìn cốp xe và khung nhập văn bản, hoảng loạn xòe tay rồi lại co lại, cuối cùng nhập【 Đèn 】vào khung.
Người đàn ông vỗ đầu hô "đúng vậy" rồi đi vào tiệm hoa, lấy ra vài sợi dây đèn, bảo với Noah: "Đây là đèn mà cậu cần thêm."
Hứa Vị Trần gần như nghẹt thở mà chơi tiếp, Noah dùng điều khiển từ xa để bật đèn rồi nhìn một lượt, người đàn ông hỏi: "Thế này đủ sáng chưa?"
"Chắc đủ rồi." Noah bảo vậy.
Trang trí cốp xe xong xuôi, Noah lên xe, nội dung game nói với Hứa Vị Trần: Noah ngửi được mùi thơm nồng nàn của hoa hồng mới cắt, lấn át cả mùi tinh dầu ô tô. Anh không biết liệu Anne có để ý điều này không, nhưng trước tiên anh phải tìm được Anne đã.
Hứa Vị Trần không biết chơi tiếp như thế nào nên lại lang thang trên đường, đi theo bản đồ đến trước cửa nhà Anne.
Mặt trời đã lặn, tuyết đọng bên đường đã hiện ra màu xám xịt.
Nhà Anne không bật đèn, hình như bên trong không có người. Hứa Vị Trần gọi thêm hai lần nữa, nhưng máy trả lời tự động vẫn vang lên: "Xin chào, đây là Anne Fenton, hiện tại tôi không thể nhận cuộc gọi của bạn, vui lòng để lại điều muốn nói sau tiếng "bíp"."
Lúc này, chỉ còn ba giờ nữa là chiến tranh nóng bùng nổ, Hứa Vị Trần suy nghĩ chốc lát rồi nhập vào máy trả lời tự động: 【 Anne, em có thể gọi lại cho tôi không? 】
Đây là lời có người chơi đã thử nói rồi, Hứa Vị Trần không mong chờ gì ở kết quả, thật sự không có phản hồi. Hắn gọi lại, sau khi giọng nói của Anne kết thúc, hắn bất chợt lóe lên ý tưởng: 【 Anne Fenton, tôi là Noah đây, vui lòng gọi lại cho tôi. 】
Sau khi cúp máy, Hứa Vị Trần cảm thấy mình hơi đần, ngay khi hắn đang định đi dạo xung quanh lần nữa thì điện thoại vang lên. Trên màn hình hiển thị cuộc gọi của Anne.
Ngón tay Hứa Vị Trần cứng đờ, bấm nút trả lời, Anne nói: "Có chuyện gì không? Tôi đang ngủ." Giọng cô còn lạnh hơn âm thanh mặc định của máy trả lời tự động, nghe có vẻ rất không vui.
Hứa Vị Trần không biết nên nói gì, Anne lại truy hỏi: "Có chuyện gì không hả, nếu không có gì thì tôi cúp máy trước." Có vẻ như thật sự muốn cúp điện thoại của Noah.
【 Có. 】 Hứa Vị Trần lập tức đánh chữ. 【 Tôi đang ở trước cửa nhà em, có việc muốn nói với em. 】
"Cứ nói qua điện thoại là được, đến nhà tôi làm gì?"
Hứa Vị Trần cảm thấy tánh nết của Anne thật sự rất tệ, hắn không biết phải dỗ thế nào, thế rồi vắt hết óc nghĩ xem Đường Kí Minh sẽ nói gì nếu gặp phải tình huống thế này, sau đó nhập: 【 Tôi đợi lâu lắm rồi. 】
Dừng lại vài giây, Anne mới không kiên nhẫn đáp: "Được rồi."
Hứa Vị Trần ở trong xe đợi thêm một tiếng trong game nữa, Anne mới mở cửa bước ra, cô mặc váy đi đến bên cạnh xe của Noah.
Dáng người Anne mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen được cô buộc cao, đôi mắt thì vừa dài vừa to, hơi xếch lên, màu mắt rất nhạt, đôi môi màu anh đào. Cô dẩu môi hỏi Noah: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Cánh cửa phía sau cô đang mở, qua vai cô, Hứa Vị Trần nhìn thấy chiếc ghế sô pha bọc vải trắng trong phòng khách và hộp đàn cello tựa vào tường.
Rõ ràng trong lòng Hứa Vị Trần không biết phải làm thế nào để tiếp tục tuyến nhánh này, nhưng ngón tay hắn lại gõ từng chữ một: 【 Tôi có thể đưa em đến một nơi không? 】
Anne nghi ngờ nhìn Noah, hỏi anh: "Đi đâu?"
【 Em lên xe rồi biết. 】
Anne thỏa hiệp, cô đóng cửa, lên xe của Noah. Noah đưa cô đến công viên ven hồ, Hứa Vị Trần lái xe không thành thạo đi theo bản đồ, nghe thấy Anne hỏi mình: "Anh đổi tinh dầu?"
Lúc này, giao diện game hiện lên phần chọn văn bản, một cái là 【 Phải 】, cái còn lại là 【 Không phải, đó là hoa tôi đặt trong cốp xe. 】
Hứa Vị Trần do dự vài giây, chọn phương án thứ hai.
"Anh mua hoa?" Anne nhướng mày, mở to mắt, tò mò hỏi, "Tạisao?"
Hứa Vị Trần lại chọn thay Noah: 【 Tặng cho em. 】
"Tại sao lại muốn tặng hoa cho tôi?"
Noah tim lặng, trò chơi không cho Noah chọn lời để nói, thế là Anne lên tiếng.
Cô nói: "Thôi đi, tạm thời không hỏi chuyện này, tôi phải nói cho anh một chuyện."
"Noah, tôi sắp rời khỏi đây," Anne Fenton bảo với Noah, "Thật ra ban nãy tôi đang thu dọn hành lý, tôi chuẩn bị rời khỏi quốc gia này, tối nay sẽ đi."
Bọn họ đến công viên, đỗ xe cạnh lan can kim loại có một tấm biển sắt ghi "Công viên tình yêu ven hồ". Anne và Noah không xuống xe mà ở trong xe, chỗ này rất gần công viên, Anne nói: "Anh biết đó, tôi vốn không tín ngưỡng thần linh như các anh, chiến tranh sắp đến rồi, tôi muốn đến nơi khác."
Cô không hề buồn bã kể cho Noah nghe về những dự định tương lai tuyệt vời của mình.
Cuối cuộc đối thoại, rốt cuộc Anne cũng hỏi: "Phải rồi, tại sao anh lại mua hoa cho tôi?"
Noah có hai lựa chọn, 【Vì chúc em hạnh phúc 】và【 Vì tôi yêu em 】. Hứa Vị Trần đã chọn cái thứ hai. Đôi mắt của Anne mở to hơn nữa, cô nhìn Noah vài giây, không trả lời, màn hình biến thành màu trắng. Game nhắc nhở, chúc mừng người chơi đã bảo vệ ước nguyện của Noah thay thần linh. Anh đã bày tỏ tình yêu với người mình yêu nên sau khi clear tuyến chính của game, công viên tình yêu ven hồ sẽ được mở ra như một nơi trú ẩn của thần linh, nơi tất cả những người yêu nhau có thể nhận được lời chúc phúc, tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Đã hơn 1 giờ sáng, đồng hồ đếm ngược một giờ chơi game của Hứa Vị Trần cũng vang lên.
Nhà phát triển game quá mức khoan dung với Hứa Vị Trần, tiết lộ mọi thứ cho hắn, để hắn clear tuyến nhánh Lakeshore dễ như ăn bánh, đằng sau điều kiện kích hoạt kì lạ đến mức tưởng chừng sẽ không bị kích hoạt đã phơi bày chuyện riêng của nhà phát triển, một bi kịch thuần túy không có thăng trầm, không có kết cục, không có đau khổ than khóc, thậm chí còn không có ý nghĩa.
Hứa Vị Trần ngồi trên ghế, nhìn khung cảnh mô phỏng Công viên tình yêu ven hồ trên máy tính, công viên được xây dựng lại sau chiến tranh, vào mùa hè nước hồ trong vắt, bãi cỏ xanh um tùm. Lúc này, hắn nhận được tin nhắn của Đường Kí Minh, y hỏi: 【 Em ngủ chưa? Tôi đang trên đường đến. 】
Hứa Vị Trần trả lời y 【 Vẫn chưa 】, đóng giao diện chính, thấy trang nền tảng phần mềm thông báo game đã phát hành bản cập nhật.