Đường nét khuôn mặt Đỗ Gia Hằng mượt mà, vẻ ngoài không có tính công kích, không anh tuấn như Đường Kí Minh, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ điềm đạm rất hồn nhiên do chưa được mài giũa bởi thất bại.
Trước đây khi làm việc với Đỗ Gia Hằng, Hứa Vị Trần cũng nhận thấy sự dịu dàng và tinh tế của anh ta nên cũng không muốn tổn thương trái tim anh ta, liền nói: "Bây giờ tôi không thể chắc chắn được, nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đi."
Đỗ Gia Hằng cứ liên tục bảo được, đồng thời cố gắng tìm chủ đề mới thảo luận về vụ kiện kế tiếp gần nhất, có vẻ như vẫn không muốn rời đi.
Hứa Vị Trần trò chuyện với anh ta chẳng được mấy câu thì điện thoại màn hình lại sáng lên, có tin nhắn mới. Hắn nhìn lướt qua, thấy tên Đường Kí Minh liền lịch sự cắt ngang cuộc đối thoại rồi xuống xe.
Đi vào cửa xoay chung cư, Hứa Vị Trần cúi đầu đọc tin nhắn, Đường Kí Minh gửi cho hắn là: [ Còn chưa xuống xe à? ]
Hắn cảm thấy Đường Kí Minh kiểm soát rộng thật, có chút buồn cười, đang định trả lời thì ngẩng đầu nhìn thấy Đường Kí Minh đứng cách đó không xa nhìn mình.
Quần áo của Đường Kí Minh trang trọng, không biết là y mặc từ đầu hay thay đột xuất, tóc đã được tạo kiểu sơ, nhìn vào mắt y vẫn khó đọc được cảm xúc thật của y.
Mới chia tay Đỗ Gia Hằng lại gặp Đường Kí Minh, cảm giác của Hứa Vị Trần đặc biệt mạnh mẽ – sự nhã nhặn và lịch sự của Đường Kí Minh và Đỗ Gia Hằng về bản chất không giống nhau.
Đỗ Gia Hằng là người thật sự nhã nhặn, trong khi Đường Kí Minh lại khép kín.
Y không có ý định để bất cứ ai tiếp cận và tìm hiểu mình, vì vậy y chỉ đóng gói một tính cách hoàn hảo bằng sự vô hại và chu đáo. Cách làm của Đường Kí Minh thông minh và tiện lợi, thích hợp với mọi tình huống xã giao và có thể tránh được rất nhiều rắc rối, thế nhưng cách này đòi hỏi khả năng thực thi ổn định.
Nếu Hứa Vị Trần không phải yêu y, không muốn thấu hiểu y mà chỉ làm việc qua lại bình thường với y, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy có gì không tốt ngược lại sẽ ngưỡng mộ y.
Hứa Vị Trần rời mắt khỏi Đường Kí Minh, nghĩ bụng nếu không thích y như bây giờ thì tốt, có thế thì hắn sẽ không cảm thấy người khác không so được với y, không có gì hấp dẫn.
Không cần đoán xem mỗi ngày Đường Kí Minh đang nghĩ gì, biết đâu vẫn có thể có được một tình bạn lành mạnh.
Đi đến bên cạnh Đường Kí Minh, hai người ăn ý cùng đi đến thang máy, Hứa Vị Trần nghe Đường Kí Minh thấp giọng hỏi: "Lúc vừa xuống xe đi vào đang nói chuyện gì mà cười vui vậy?"
Hứa Vị Trần liếc y, cảm thấy y dở hơi, tức giận nói: "Tôi đang đọc tin nhắn anh gửi đấy."
Đường Kí Minh im mồm.
Trong thang máy hai người không đứng gần cũng không trò chuyện, đợi về nhà đóng cửa lại, Đường Kí Minh mới lên tiếng: "Tôi không biết tối nay em cũng đi."
"Tôi cũng đâu biết sếp Đường bận thế," Hứa Vị Trần quay đầu nhìn y, thái độ không được tốt lắm, "Tôi đi cùng khách hàng, anh ta bảo anh cũng ở đó nên tôi mới nhắn hỏi anh. Anh không cần hủy đi công tác vì việc này."
Đường Kí Minh nhìn hắn, vô cùng thản nhiên đáp: "Tôi biết."
"Ngay từ đầu tôi không cần đi công tác," Đường Kí Minh cúi đầu, kiên nhẫn giải thích với hắn, "Mấy hôm nay không muốn ở lại thành phố L nên mới quyết định tự đi."
Đường Kí Minh nói chuyện lúc nào cũng như thật mà lại điêu, bảo mình không muốn ở lại thành phố L nhưng lại không giải thích lý do.
Tuần này là y không tìm Hứa Vị Trần rồi cũng là y đến tiệc tối vì Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần ghét nhất là Đường Kí Minh lạnh nhạt một khoảng thời gian ngắn lại đột nhiên xuất hiện, làm ra những động tác giả dễ khiến hắn hiểu lầm rằng bản thân quan trọng, thế mà trái tim không thể cưỡng lại được, không có quy tắc mà quyết định tiếp tục không so đo.
Dù vậy Hứa Vị Trần vẫn không muốn chịu thua nhanh như thế, hắn cố gắng coi như phớt lờ sự rung động, lạnh lùng nói với Đường Kí Minh: "Anh muốn đi công tác hay không liên quan gì đến tôi, lần sau đừng có đột ngột đến nhà tôi, bộ tôi không có chuyện riêng cần làm à?"
Đường Kí Minh nghe xong, vểnh khóe môi nói xin lỗi nhưng nghe không hề có vẻ hối lỗi: "Tôi cắt ngang việc em cần làm, xin lỗi em."
Thông thường thái độ nhận lỗi của Đường Kí Minh sẽ tốt hơn một chút, hôm nay không dưng lại khiến người ta nghẹn họng, Hứa Vị Trần cảm thấy y rất lạ lùng, không biết phản ứng thế nào, với cũng không muốn tiếp tục lời qua tiếng lại nên đi vào phòng.
Mới đi được mấy bước, cánh tay hắn đã bị Đường Kí Minh kéo lại. Y kéo không mạnh, chỉ kéo Hứa Vị Trần đến bên cạnh. Hứa Vị Trần chưa hiểu mô tê gì, Đường Kí Minh đã hôn hắn.
Đường Kí Minh hôn có chút nặng nề, tay ôm chặt eo Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần bấu vai y, vừa muốn từ chối lại muốn đồng ý, nhưng hắn chưa kịp nói gì đã bị đè lên ghế sô pha. Trông nụ hôn mất trật tự và nồng đậm, cà vạt của Hứa Vị Trần bị kéo ra, vài cúc áo sơ mi hình như cũng bị giật ra, bàn tay hơi lạnh chạm vào làn da lộ ra nhanh chóng của Hứa Vị Trần, mân mê rất chậm rãi.
Đường Kí Minh cứ im lặng suốt, trong khi sức vẫn rất mạnh, Hứa Vị Trần co chân lại, bị ép đến thở không nổi, đập mấy cái vào vai Đường Kí Minh, lúc này y mới dời môi, cúi đầu nhìn chằm chằm Hứa Vị Trần.
"Anh làm gì thế hả?" Hứa Vị Trần co rúm người lại, cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ, nhìn y bảo, "Chẳng nói chẳng rằng."
"Em không muốn à?" Đường Kí Minh liền hỏi.
Y nhìn Hứa Vị Trần chằm chặp không chớp mắt. Rõ ràng đó là khuôn mặt giống như trước, nhưng lại khiến Hứa Vị Trần hơi sợ hãi. Hắn không biết nên nói gì, bị dọa đến mức quên nổi giận, nhìn Đường Kí Minh một hồi mới nói: "Anh thế này dữ lắm."
Đường Kí Minh dừng lại, sau đó đưa tay chạm vào Hứa Vị Trần: "Tôi dữ hả?"
"Dữ lắm luôn," Hứa Vị Trần cảm thấy cuối cùng y cũng bình thường hơn chút đỉnh, nhanh chóng đáp, lại giơ tay che mắt Đường Kí Minh," Anh đừng nhìn tôi vậy."
Tay hắn che trên mặt Đường Kí Minh, chạm vào lông mi và xương sống mũi của y. Đường Kí Minh không nhắm mắt, qua khe hở giữa các ngón tay vẫn có thể trông thấy ánh mắt của y đang nhìn thẳng vào Hứa Vị Trần.
Không biết sao mà Hứa Vị Trần che vài giây đã đỏ mặt rút tay về, Đường Kí Minh lại hôn hắn, lần này dịu dàng hơn rất nhiều.
Hứa Vị Trần ôm chặt cổ y, cũng hôn đáp lại y.
Hứa Vị Trần hiếm khi chạm vào Đường Kí Minh, ma xui quỷ khiến hôm nay hắn lại cởi thắt lưng giúp Đường Kí Minh.
Trong phòng đèn rất sáng, Hứa Vị Trần vừa nhìn đã thấy sờ sợ, bèn dời mắt. Hắn chạm nhẹ vào, cảm thấy vừa nóng lại vừa cứng, tay cầm không xuể, không thể di chuyển một cách trơn tru.
Nét mặt Đường Kí Minh không rõ ràng, y chăm chú nhìn mặt Hứa Vị Trần, thấy hắn có chút vụng về, chợt dùng tay đè lên mu bàn tay, bao lấy tay hắn, nắm chặt tuốt lên tuốt xuống vài lần.
Hứa Vị Trần bị sức mạnh của y làm hết hồn, rút tay lại, Đường Kí Minh phì cưới, Hứa Vị Trần không có khí thế lườm y: "Anh cười gì?"
Đường Kí Minh hôn lên môi hắn, bảo: "Hứa Vị Trần, lúc em làm chuyện mình không rành rất đáng yêu."
Đó không phải là một nụ hôn triền miên, chỉ là môi kề môi một cách vô cùng chân thực, phát ra tiếng hôn ướt át và nhẹ nhàng, nhưng nó lại khiến mặt của Hứa Vị Trần nóng bừng lên.
Với tính tình của Hứa Vị Trần, lẽ ra hắn nên phản bác ngay lập tức chứ sao lại có thể lép vế. Song vì đắm chìm trong sự dịu dàng của Đường Kí Minh mà hắn đã đánh mất quyết tâm trổ tài miệng lưỡi trước kia.
Thậm chí hắn còn cảm thấy có chút sướng rơn vì Đường Kí Minh khen mình đáng yêu. Đáng yêu và xinh đẹp là hai tính từ khác nhau, cái sau là lời khen mà Hứa Vị Trần đã nghe quá nhiều lần, nhưng khi đáng yêu và tình dục xuất hiện cùng một lúc thì đáng yêu giống như đáng được yêu.
Hứa Vị Trần lại hôn y, ôm Đường Kí Minh, chịch luôn trên sô pha chứ không đòi về phòng.
Lúc chịch, Hứa Vị Trần cực kì ngoan, Đường Kí Minh muốn sao hắn cũng chiều, thậm chí còn hắn quỳ đối diện, tựa vào vai Đường Kí Minh tự di chuyển một lúc lâu mà không nói câu nào khó nghe.
Có lẽ do Hứa Vị Trần hợp tác một cách lạ thường nên Đường Kí Minh không có vẻ không quá vui hay không nói lời nào như lúc đầu nữa. Y đối xử rất tốt với Hứa Vị Trần, ngoại trừ việc chịch quá lâu khiến Hứa Vị Trần gần như mất ý thức, còn đâu đều đáp ứng tiêu chuẩn nhẹ nhàng nhất, săn sóc mọi nhu cầu của hắn.
Trong lúc lên đỉnh, Hứa Vị Trần hơi mất kiểm soát, cắn vào vai Đường Kí Minh, để lại vết máu. Hắn rất muốn Đường Kí Minh bảo mình đáng yêu lần nữa, cơ mà lại ngượng ngùng không thể nói thành lời, vì vậy bèn hôn nhẹ lên vai y, sượng sùng cố gắng lấy lòng y: "Anh đau không?"
Đường Kí Minh không nói gì, đè mạnh Hứa Vị Trần trở lại.
Xong việc thì đã rạng sáng, màu xanh nhạt của buổi sáng sớm đã lấp ló sau rèm che trong phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm một lúc, Hứa Vị Trần mới lấy lại bình tĩnh, cảm thấy chắc mình không thể đến văn phòng được, không biết phải làm gì.
Trong lúc hắn đang buồn phiền, Đường Kí Minh đã tắm xong, quấn khăn tắm lên, nửa quỳ bên bồn tắm, hỏi Hứa Vị Trần: "Đỡ hơn chưa?" Y xoa xoa khóe mắt Hứa Vị Trần, nói: "Khóc đến hơi đỏ rồi này."
Hứa Vị Trần không mắng y mà chỉ nắm ngón tay y. Đường Kí Minh thoáng sửng sốt rồi lại hôn hắn.
Nụ hôn của Đường Kí Minh là tự phát chứ không phải bị ép.
Họ hiểu rõ nhau đến vậy lại thân mật đến vậy. Hứa Vị Trần nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi nảy sinh suy nghĩ, chẳng lẽ bây giờ Đường Kí Minh cũng có chút không nỡ rời bỏ hắn, đối với hắn, ngoại trừ thân thể ra còn có ham muốn chiếm hữu.
Có lẽ Đường Kí Minh đã từng thích người khác nhưng vì luôn bị Hứa Vị Trần trói buộc nên cũng có chút thích hắn, chẳng qua là bản thân Đường Kí Minh vẫn chưa biết thôi.
Nếu không phải vậy tại sao trước giờ lại tình nguyện duy trì mối quan hệ với Hứa Vị Trần tại sao lại luôn tránh nói về việc Hứa Vị Trần tìm bạn trai, tại sao lại đưa ra lời đề nghị không hề khả thi là "giả vờ ở bên nhau", tại sao lại bỏ chuyến công tác để đến tiệc tối tìm Hứa Vị Trần rồi còn thúc giục hắn mau xuống xe, tại sao rõ ràng vẫn luôn rất điềm tĩnh lại có vẻ như bất chợt vô duyên vô cớ nổi giận, vô duyên vô cớ im lặng và dễ xúc động, mặc dù không rõ ràng như Hứa Vị Trần.
Nếu Đường Kí Minh không thích Hứa Vị Trần, tất nhiên hắn sẽ từ bỏ ngay. Nhưng nếu có hy vọng ở bên nhau, Hứa Vị Trần tự cảm thấy mình không khuyết điểm gì ngoại trừ việc mình cùng giới và không quá phù hợp với tiêu chuẩn của Đường Kí Minh, có phải hắn nên cố gắng tranh thủtheo đuổi thử hay không.
Hứa Vị Trần bấu mái tóc vừa ướt vừa cứng của y, đang tính chuyện nghiêm túc được nửa đường đã bị hôn đến không thở nổi, phát hiện Đường Kí Minh có vẻ lại muốn lộn xộn, hơi luống cuống từ chối: "Đừng mà, trời sắp sáng rồi."
"Em như thế này mà còn đến văn phòng à?" Ngón tay Đường Kí Minh chạm vào mặt hắn, giọng điệu rất ân cần nhưng lại nói một cách thoải mái như chuyện không liên quan gì đến y, "Nên xin nghỉ thì hơn."
Hứa Vị Trần chóng mặt, song vẫn còn chút nguyên tắc: "Không đi làm cũng không được chịch."
Đường Kí Minh nhướn mày, Hứa Vị Trần lại đẩy vai y, lúc này y mới buông tay. Y nhìn Hứa Vị Trần, đột nhiên hỏi: "Em cảm thấy con người Đỗ Gia Hằng thế nào?"
Hứa Vị Trần giật mình, hoài nghi hỏi: "Sao anh biết khách hàng của tôi là Đỗ Gia Hằng?"
Đường Kí Minh khẽ cười, không trả lời câu hỏi của hắn.
Hứa Vị Trần lại quay về với chủ đề mơ tưởng "Đường Kí Minh có thể có chút thích hắn nhưng vẫn chưa nhận ra" nên không có truy hỏi Đường Kí Minh, thay vào đó cố ý nói: "Ờm, tôi không thích kiểu đó."
Đường Kí Minh nhìn hắn như kiểu đang đợi hắn nói tiếp, Hứa Vị Trần lại cố ý không nói: "Tôi ngâm đủ rồi, muốn ra ngoài."
Đường Kí Minh đỡ hắn dậy, lau khô người, mặc áo choàng tắm vào cho hắn rồi trở về giường.
Hứa Vị Trần vùi mặt vào gối đang định đánh một giấc, lại nghe thấy Đường Kí Minh có vẻ như rất thản nhiên hỏi hắn: "Đỗ Gia Hằng chưa đủ tỏa nắng à?"
"Sao còn nhắc đến anh ta," Hứa Vị Trần cảm thấy câu hỏi này của Đường Kí Minh đang khẳng định suy đoán của mình, mừng thầm trong lòng, tâm trạng trở nên rất tốt, quay mặt đi, chỉ chừa lại xíu xiu mắt, "Anh vội rao bán tôi thế hả? Mới nãy còn muốn tiếp tục *** tôi mà."
Đường Kí Minh phủ nhận: "Không có, chỉ quan tâm em thôi. Hình như trước đây em chưa từng đi dự tiệc tối với người khác."
"Khách hàng mà," Hứa Vị Trần giải thích, "Anh ta lại hẹn tôi, cơ mà tôi vẫn chưa đồng ý." Hứa Vị Trần vắt tay trên người Đường Kí Minh, chạm mắt với y.
Đường Kí Minh không lo lắng cũng không nổi nóng, y mải mê nhìn Hứa Vị Trần, không thể nhìn ra y có quan tâm hay không, trước kia Hứa Vị Trần cực kỳ ghét Đường Kí Minh nhìn mình như vậy, nhưng bây giờ không còn ghét nữa, bởi vì ngoại trừ việc không chủ động ra, ánh mắt như vậy còn có nghĩa là không từ chối.
Đường Kí Minh khẽ nhếch khóe môi sau khi nhìn vài giây, cười như không cười bảo: "Phúc lợi khi được làm khách hàng luật sư Hứa khá tốt đó chứ."
"Tàm tạm thôi." Lúc định nói câu nói tiếp theo, Hứa Vị Trần đột nhiên do dự. Vì nghĩ đến hồi nhỏ mình kéo Đường Kí Minh chạy khắp nơi, để Đường Kí Minh ngồi trong xe đợi mình.
Hứa Vị Trần từ nhỏ đã quen thói bướng bỉnh đã vậy còn không thích nghĩ lại chuyện đã qua, chỉ khi muốn bắt đầu làm lại chuyện tương tự, hắn mới trở nên rụt rè vì sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ lại hiểu sai ý của Đường Kí Minh.
Nhưng Hứa Vị Trần quá muốn biết giữa Đường Kí Minh và mình có khả năng hay không, ngón tay vuốt nhẹ lung tung trên cánh tay Đường Kí Minh, chột dạ cụp mắt xuống nhưng vẫn thấp giọng nói ra: "Nếu anh muốn tôi có thể đi trước với anh."