“Nghe có ý không muốn cho tôi một danh phận?”
“Danh phận?”
Khóe miệng Thời Gia Nhiên cong lên thành một vòng cung, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào anh: “Không phải cậu thích tôi chứ?”
Thời Gia Nhiên cố gắng làm cho giọng nói của mình ra vẻ phóng đãng, nhưng thực tế nội tâm có một cơn khẩn trương làm cô cũng không nghĩ ra được đây đến tột cùng là vì sao.
Lâm Thích kéo tay cô đi ra khỏi KTV, từ ồn ào chuyển thành im ắng, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Lâm Thanh nhắn tin WeChat đến, hỏi sao bỗng dưng lại đi, anh cúi đầu nhìn cô, hai người cách nhau rất gần, nhìn rõ ràng ghi chú trên di động, anh đè nặng giọng nói:
“Lúc có anh tôi, có phải làm chuyện mờ ám với tôi cũng rất kích thích?”
Sắc mặt của anh bình thường, nhưng lúc nói chuyện mang theo vẻ ngả ngớn, hai má cô nóng ran, duỗi tay đẩy bả vai anh, cười như không cười, nói.
“Anh bạn nhỏ, đừng nghĩ phức tạp như vậy.”
“Vậy nói gì đó đơn giản đi.”
Tiếng nói trầm thấp từ tính, đột nhiên lay động tâm tình Thời Gia Nhiên, cổ tay bị anh nắm lấy bỗng run lên.
“Buông ra, tôi không muốn chơi với cậu.”
Nói xong lời này cô quay đầu tìm kiếm bóng dáng của taxi, tay vừa mới chuẩn bị đưa lên vẫy vẫy, bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh thon dài nắm lấy tay cô, biểu cảm nghiền ngẫm:
“Chị, không phải muốn chơi cùng tôi sao? Không chiếm được anh tôi, có được tôi vẫn không thấy thỏa mãn à?”
Thời Gia Nhiên bị ánh mắt nóng bỏng chiếu vào làm hai má ngày càng nóng hơn, không rõ được là người này đang nghiêm túc, hay đang ám chỉ chuyện mờ ám.
Cô buồng bực dằn cổ tay xuống: “Tôi phải về.”
Bàn tay mạnh mẽ ấm áp càng nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, lực không nặng lắm, nhưng cô không tránh được, cô trợn mắt với anh:
“Cậu muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, gáy bị trế trụ rất nhanh, cô vẫn không phản ứng kịp, bờ môi ấm áp đã dán lên, vừa mềm mại lại đàn hồi, đại não oanh một tiếng nổ tung.
Không giống như nụ hôn dịu dàng lần trước, hôm nay gắt gao dán chặt vào cô.
Phía sau có tiếng nói của con gái truyền đến —— sao lâu như vậy.
Ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh quá mức quen thuộc vang lên—— bên trong quá ồn, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô muốn liếc nhìn người đi đến cách đó không xa, nghiệm chứng phán đoán của mình, cánh môi tăng thêm lực, anh mạnh mẽ cạy răng môi cô ra, đầu lưỡi cạy khớp hàm, xâm nhập vào trong miệng liếm mút chiếc lưỡi đinh hương đang trốn tránh, động tác tùy ý đưa đẩy làm Thời Gia Nhiên phát đau, cô bất mãn hừ một tiếng.
Môi răng hòa quyện dây dưa ngày càng kịch liệt, Thời Gia Nhiên không thể đẩy người đang cưỡng hôn ra, trong không khí lưu động hơi thở khô nóng quẩn quanh, tiếng thở dốc hòa lẫn tiếng nước mút mát rất nhỏ vang lên bên tai, cô càng cảm thấy không có cách nào để thở, bàn tay đang đẩy ngực anh ra bị nắm lấy, anh buông cô ra, mỉm cười với âm thanh khàn khàn:
“Chị, có phải có anh tôi ở đây mà cùng tôi hôn môi, cũng thật kích thích đúng không, khi đó chị kẹp tôi quá chặt, còn nhớ rõ không?”
Một lòng Thời Gia Nhiên kinh hoàng không thôi, cảm giác rất vi diệu, cô nhìn hai cánh môi mỏng vẫn còn ướt át ánh nước, lại có xúc động muốn hôn môi.
Anh thấy cô không nói lời nào, nâng cằm cô lên, cúi người áp xuống, nhẹ mổ mổ cánh môi, một chút lại một chút.
Thời Gia Nhiên cảm thấy cơ thể mình bị tình dục chi phối làm quay cuồng, đầu óc hỗn loạn trống trải, bị anh nắm tay ngồi lên xe mới phản ứng lại được.
“Lâm Thích, tôi…”