• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Gia Nhiên nằm ở trên giường, có thói quen lướt Weibo, như tính tình những người phụ nữ khác, cô mở weibo của cô gái kia, rình xem cuộc sống của cô ta, cứ như là cô không thừa nhận mình đang thông qua weibo của người khác tìm bóng dáng của Lâm thích, hoặc muốn tìm xem những hàng chữ mà cô ta đăng có dính dáng gì đến việc thích lâm Thích hay không.

Thời Gia Nhiên cảm thấy mình như vậy thật biến thái, nhưng tâm tình tự nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ không thể khống chế được.

Lâm Thích lên giường ôm lấy eo cô, tự nhiên dán sát vào người, Thời Gia Nhiên không thích nằm gần người khác ngủ như thế này, có hơi kháng cự. Anh lôi cô vào ngực, càng chặt hơn trước, cúi đầu hôn tóc cô, âm thanh khàn khàn: “Nằm im, để tôi ôm em một chút.”

Thời Gia Nhiên nằm trong ngực anh xoay xoay, chỉnh lại một tư thế thoải mái, ngẩng đầu lên môi vừa vặn đụng đến cằm anh, ánh mắt anh nhu tình trải rộng, đưa tay vuốt ve gương mặt cô:

“Biết vì sao tôi lại xuất hiện ở bệnh viện em làm không?”

“Vì chủ nhiệm của tôi là chú cậu?” Thời Gia Nhiên híp mắt, giọng nói có vẻ tùy ý: “Lâm thích, thích tôi từ bao giờ thế?”

“Từ sớm, trước khi em thích anh trai tôi.”

Đầu quả tim Thời Gia Nhiên khẽ run, nhớ không nổi đã giao tiếp với Lâm Thích từ bao giờ, trong ấn tượng của cô mình đã thích Lâm Thanh rất lâu, hình như là từ hồi cấp ba. Bỗng nhiên không thích nhắc lại đoạn thời gian mình thích Lâm Thanh nữa, cô bỗng nhiên muốn đứng dậy: “Có hơi khát nước.”

Vẫn chưa dậy, cơ thể đã bị người đè dưới thân.

Anh phủ lên phía trên, bỗng cúi đầu hé môi ngậm lấy đầu v* phấn nộn, gương mắt lên nhìn biểu cảm của cô.

“Ưm~ làm gì vậy~” Thời Gia Nhiên bị giọng nói của mình như làm nũng dọa sợ.

Lâm Thích thấy cô ảo não, một tay chống bên đầu cô, một tay duỗi xuống phía dưới: “Có hơi khát thật.”

“Lâm Thích, cậu buông ra.”

Ngón tay dài của Lâm Thích vân vê âm đế của cô, tay chân cô đều sử dụng lực, nhưng cũng không thể ngăn cản.

Lúc cô đang ý loạn tình mê, sắc mặt ửng hồng, tiếng rên rỉ tràn ra, anh hạ giọng nói: “Em đã sớm thêm QQ của anh trai tôi, là tài khoản tôi hay dùng để chơi game.”

Trái tim Thời Gia Nhiên bỗng nhiên co rút, đáy mắt hiện ra vẻ kinh hoàng, trong đầu tràn ngập những ký ức được rót vào.

Cùng lúc đó, dưới thân bị anh chạm vào, đã sớm ướt đẫm, Lâm Thích chọc chọc vào nơi giữa hai chân cô, anh hài hước nhìn chằm chằm vào cô:

“Trước đó không quá để ý đến em, sau đó em nhắn tin ngày càng nhiều, còn nghe người khác nói em thích anh trai tôi, khi gặp được em, còn tốt hơn nhiều so với mình  tưởng tượng.”

Thời Gia Nhiên thở phì phò nói: “Nghỉ hè năm đó, người cùng tôi nói chuyện phiếm là cậu?”

Nghỉ hè năm lớp 10, Thời Gia Nhiên cùng “Lâm Thanh” mỗi ngày chơi xong game đều nói chuyện rất lâu, thậm chí cô có ảo tưởng rằng mình sẽ yêu sớm, sẽ kéo theo học bá xuống đàn bị ghen ghét, cũng nghĩ đến đi dạo cùng Lâm Thanh ở góc vườn trường, thậm chí ở trong trường hôn môi…

Nhưng điều cô không ngờ tới là thái độ lạnh lùng của Lâm Thanh, sau khi trò chuyện hơn một tháng khiến cô có chút nghi ngờ rằng người thức khuya chơi game hàng ngày trên QQ không phải là cùng một người.

Thời Gia Nhiên cho rằng Lâm Thanh chỉ muốn học tập thật tốt, nên càng ngày càng xa cách, mà cô càng muốn đến gần.

Lâm Thích ở bên tai cô, âm thanh khàn khàn: “Chuyện này không được hay cho lắm, anh tôi cũng không biết em nhắn tin, đều bị tôi xóa bỏ, em cũng bị tôi kéo đen.”

Thời Gia Nhiên như nghĩ đến gì đó, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía anh: “Cùng tôi nói chuyện chính là cậu, không phải Lâm Thanh.”

“Là tôi, lúc đó anh trai tôi đã có người anh ấy thích.”

Dưới thân anh để sát vào cô, cô rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh đang thay đổi, đầu óc choáng váng, miệng khô lưỡi khô.

“Thời Gia Nhiên, nếu khi đó biết mình đối với em nhớ mãi không quên, tôi nhất định sẽ nghiêm túc theo đuổi em.”

Thời Gia Nhiên nghĩ ngợi, nếu lúc trước người cô thêm bạn chính là bản thân Lâm Thanh, còn có thể chấp niệm như vậy nữa hay không, cô không biết người mình thích là Lâm Thanh ở kỳ nghỉ hè năm đó, hay là Lâm Thanh lạnh lùng sau này.

Lâm Thích căn bản không cho cô có thời gian tự hỏi, có lẽ tình cảm thúc đẩy, hai người lăn lộn đến hai giờ đêm mới xong việc.

Sau khi kết thúc,Thời Gia Nhiên bị Lâm Thích ôm vào trong ngực, cơ thể có hơi mỏi mệt, đầu óc lại rất tỉnh táo.

Lâm Thích quay đầu sang, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, hôn lên môi, dịu dàng triền miên làm nhiễu loạn đầu óc, trong đầu lóe ra nhất nhiều câu hỏi, nhưng không biết bắt đầu phải hỏi từ đâu.

“Nếu không phải tôi, anh trai có lẽ sẽ thật sự thích em,Thời Gia Nhiên, em sẽ hận tôi sao?”

Thời Gia Nhiên sửng sốt, trong giọng nói của anh, cô có thể nghe được sự nghẹn ngào, ngón tay không khống chế được chạm vào mặt anh, muốn chứng thực xem khóe mắt có thật sự có nước hay không, còn chưa chạm vào đôi mắt anh, bàn tay đã bị nắm lấy áp trong lòng bàn tay.

“Trước kia chỉ cảm thấy em cùng người khác có điểm không giống nhau, tôi cũng chỉ cho rằng vì em chơi game đáng đánh, tôi mới có thể nhớ thương em.”

Thời Gia Nhiên im lặng nghe Lâm Thích nói, trong đầu nhớ lại mùa hè đó phát sinh chuyện gì, cô dùng chứng minh thư của anh trai làm thẻ hội viên ở tiệm net, tiệm net khi đó không cần phải dùng tên thật như bây giờ, học sinh tiểu học, cấp hai, cấp ba đều tụ tập ở đó, đủ loại âm thanh, cô thích ở không khí như vậy chơi game cùng Lâm Thích.

Cô thích chơi đột kích, Lâm Thích sẽ hỗ trợ chơi cùng, thế cho nên sau lại đối với loại săn sóc của “Lâm Thanh” này mà tưởng niệm.

Cô nhớ đến có một lần muốn nghe giọng nói của Lâm Thanh, cho nên nhắn rất nhiều tin nhắn cho anh, trong đó bao gồm những tin nhắn như em rất thích anh, linh tinh, có thể chat voice được không.

Cô làm tổ trong tiệm net nghe nhạc cả một buổi trưa, thẳng cho đến lúc sắp về nhà mới nhận được tin nhắn của anh —— không có thời gian chơi game.

Thời Gia Nhiên cảm thấy đây là một lời từ chối, vì thế vài ngày cũng không online, sau khi đổi di động mới, Thời Gia Nhiên nhàm chán tải lại QQ, ngoài ý muốn phát hiện mình đã bỏ lỡ nhiều tin nhắn QQ của”Lâm Thanh”.

“Bây giờ tôi có thời gian, em còn chơi không?”

“Gần đây họng không thoải mái, khả năng không chat được bằng giọng nói.”

“Gần đây không thấy em online, đang bận gì sao?”

Trong lòng Thời Gia Nhiên nhảy nhót hoan hô, thiếu nữ động tình chỉ như một cái chớp mắt, nhắn trả lời:

“Gần nhất đây di động hỏng, nên không đăng nhập QQ, không phải anh nói không có thời gian sao?”

Bên kia trả lời rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với Thời Gia Nhiên đã nghĩ.

Anh nói: “Ừm.”

Thời Gia Nhiên buồn bã thất vọng, cảm thấy bản thân đúng là tự mình đa tình, vừa chuẩn bị nhắn tin lại về sau mình sẽ không chơi game nữa, bên kia lại nhắn một câu: “Gần đây bận gì vậy?”

“Lâm Thanh” rất ít khi quan tâm đến cuộc sống của cô, giữa bọn họ bất đầu chủ đề nhiều nhất cũng là việc chơi game, thường không tham gia bất kỳ đề tài nào, chỉ cần không liên quan đến trò chơi, về cơ bản ‘Lâm Thanh’ đều sẽ không trả lời.

Có lúc, Thời Gia Nhiên nghi ngờ rằng thông tin do bạn thân cung cấp cho cô là sai sự thật, tính cách của một học sinh giỏi cùng với người mà mình va chạm lại là tính cách của một người nghiện game, cô càng muốn nghiên cứu tìm tòi hơn nữa.

Cô ghé vào trên giường, cách mười lăm phút mới trả lời tin nhắn của đối phương: “Không bận gì cả, không phải anh không có thời gian chơi game sao, em chỉ ở nhà xem TV, đọc tiểu thuyết, chờ khai giảng thôi.”

Hai người nói chuyện trên QQ anh một câu em một câu cho đến sáng, Thời Gia Nhiên tay vẫn nắm di động ngủ rồi, tình đầu của cô gái nhỏ có thể động tâm qua QQ, cô cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể sẽ thích Lâm Thanh.

Sau đó một lần trong trò chơi, Thời Gia Nhiên chơi một trò gì đó làm anh hùng mà mình không giỏi, vì kỹ thuật quá rác rưởi, bị đồng đội chửi mắng suốt cả trận đấu.

Lúc cô quyết định treo máy, “Lâm Thanh” bên kia gửi giọng nói —— Mày ăn trưa trong WC à? Miệng thối vậy sao không đánh răng đi? Chửi con mẹ mày à?”

Đối phương không cam lòng yếu thế —— Đcm, tao mắng mày sao? Mày là đồ ngốc thối, tao mắng cái thằng pháp sư kia mày quan tâm cái rắm.”

“Mày mắng cô ấy là liên quan đến bố!”

Thời Gia Nhiên không nghe rõ lắm, nhanh chóng mở giọng nói ra:

“Lâm Thanh!! Giọng anh dễ nghe quá đi!!!”

Tên vừa mắng chửi người khác nghe ra là một cô gái nhỏ, âm thanh lập tức thay đổi: ‘ĐM, con gái à, sao không nói sớm, vừa rồi anh trai mắng em là sai rồi, đừng tức giận nhé, anh kéo em đi đánh.”

“Lâm Thanh ~ anh kéo em đi nhé ~ em không chơi được trò anh hùng này.” Lúc đó là thời niên thiếu, làm nũng cũng như vô tình, Thời Gia Nhiên thậm chí không ý thức được bản thân mình đang làm nũng.

“Lâm Thanh” đang ở đó cũng không nói tiếng nào nữa, đẩy đến lúc trò chơi cao trào nghênh đón thắng lợi, tên vừa mắng chửi xin QQ của Thời Gia Nhiên.

Tin QQ “Lâm Thanh” được nhắn đến, là lúc Thời Gia Nhiên vừa mới từ chối lời mời xin kết bạn của tên kia.

Tin nhắn anh đến lời ít ý nhiều —— tài khoản này về sau tôi không dùng, em thêm cái mới vào đi.

Thời Gia Nhiên ấn thêm bạn mới ở tiệm net, cho đến khi về nhà cũng không thấy tin nhắn trả lời từ “Lâm Thanh”, thẳng cho đến khi trở lại trường học, bị giọng nói Lâm Thanh được phát ra trong đại hội thể dục thể thao thu hút, cô mới nhớ đến người ‘Lâm Thanh’ giúp cô mắng chửi người khác trong trò chơi.

Cái kiểu thích này bỗng nhiên sinh ra, không kềm chế được mà thích.

“Thời Gia Nhiên, lúc em dạy thêm cho tôi luôn nói anh tôi tốt như thế nào, em càng như vậy tôi càng đau lòng cho em, muốn tìm hiểu em, muốn tìm hiểu xem đến tột cùng vì sao em lại thích anh ấy, anh ấy có gì hấp dẫn được em, bao gồm cả hiện tại làm em nhớ mãi không quên, là cái gì?”

Cô bị lời nói của anh kéo ra từ trong ký ức, nhất thời cũng không nghĩ ra đến tột cùng mình thích là vì cái gì.

Trong bóng đêm không nghe được tiếng cô trả lời, anh hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: “Ngủ đi.”

“Lâm Thích, ngày đó người giúp tôi mắng chửi người khác là cậu hay là Lâm Thanh?”

“Việc này có quan trọng không?”

Thời Gia Nhiên nghĩ không quan trọng, cũng có lẽ quan trọng, cô chỉ tùy ý trả lời: “Ừm.”

“Em biết lần đầu tiên làm tình với em tôi nghĩ gì không?”

Trong câu hỏi của cô, anh thay đổi chủ đề, cô khẽ nhíu mày, im lặng, cô không nghĩ đêm đầu tiên là say rượu và loạn tính. Đó là điều không được vinh quang cho lắm, thậm chí không muốn nghĩ đến.

“Tôi đang nghĩ khi em không kết bạn với tôi, lẽ ra tôi nên chủ động thêm em vào, thay vì giận em, thay vì em chỉ coi tôi là anh trai. Có người nói với tôi rằng nếu mình thích một cô gái, nên chiếm được cô ấy, cho đến khi đi vào cơ thể em, tôi mới biết đó là sự thật, Thời Gia Nhiên, tôi thật sự rất hối hận.”

Thời Gia Nhiên nói: “Tôi không ngừng thêm bạn, sau đó tôi đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, nhưng cậu lại không trả lời. Càng lạnh lùng, tôi càng muốn gần gũi hơn với Lâm Thanh. Sau này, khi Lâm Thanh dạy kèm tiếng anh cho tôi, tôi mới phát hiện ra anh ấy khác hoàn toàn so với trong game, tôi chỉ muốn khám phá, càng tìm hiểu càng thích.”

Lâm Thích nghe thấy vậy tay nắm chặt thêm: “QQ bị trộm, tôi không tìm được mật khẩu.”

“Ừm.”

“Thời Gia Nhiên.”

“Hả?.”

“Em thích Lâm Thanh, người chơi trò chơi với mình, hay Lâm Thanh, là học sinh giỏi ở trường?”

“Tôi thích cậu.”

Thời Gia Nhiên đã không muốn thảo luận về người đã có gia đình, thích Lâm Thanh đã sớm ở thì quá khứ, mặc kệ là Lâm Thanh nào, cô đều không nên nhớ lại.

Lâm Thích biết câu này là cô hồ ngôn loạn ngữ, nhưng lòng vẫn nảy bang bang, anh khàn giọng hỏi: “Chỉ cần em không chán ghét tôi là được.”

Nghe được lời hèn mọn này của Lâm Thích, Thời Gia Nhiên nhịn không được cười lớn, ngẩng đầu lên hôn vào hầu kết anh, giọng nói trêu đùa:

“Giọng điệu này có chút chua chát ~ có phải trước đây mắng chửi người giúp tôi cậu đã thích tôi rồi không?”

“Ngủ đi, không muốn nhắc đến chuyện cũ nữa.”

Nhắc đến những điều làm người ta phải tiếc nuối, thà không  đề cập đến còn hơn.

///

Hóa ra người mà cô nói chuyện ở game là Lâm Thích=)) Chị em hiểu chưa. Loạn mất não.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK