• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thích nắm lấy tay cô không chịu buông.

Thời Gia Nhiên vỗ mu bàn tay anh, tức giận nói: “Buông ra.”

Lâm  Thích ôm cô quá chặt, đôi mắt đỏ ngầu: “Thời Gia Nhiên, lần trước tôi đã nói rồi, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ không chia tay, kể cả em có thích người khác đi chăng nữa.”

Sự kiên quyết trong giọng điệu của anh khiến Thời Gia Nhiên hoảng hốt, cô cau mày, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi:

“Chia tay là chia tay, đừng quấy rầy tôi.”

Lâm Thích kéo cô ra khỏi khách sạn, cổ tay Thời Gia Nhiên bị kéo đau, anh đẩy cô vào xe, cúi xuống thắt dây an toàn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:

“Chị, nếu chúng ta chia tay đi, chúng ta sẽ không quay lại nữa.”

Toàn thân Thời Gia Nhiên run rẩy, giọng nói của anh lộ ra sự nguy hiểm, cô vô thức nghĩ đến cảm giác đau đớn, tê mỏi lúc anh đâm vào cơ thể cô, chậm rãi đâm vào cả trái tim.

Lâm Thích ngồi lên khởi động xe.

Cả đường đi đều im lặng, khi họ đến gần nơi ở của Lâm Thích, Thời Gia Nhiên nói: “Lâm Thích, cậu thích tôi ở điểm gì?”

Lâm Thích nắm chặt vô lăng, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của anh, mặc dù anh nhiều lần nói rằng anh đã thích cô từ khi còn niên thiếu.

Anh không đáp lời, chỉ nói: “Em thấy tôi lấy trà sữa của Lí Vi Vi là do tình cờ từ bên ngoài về, cô ấy đưa nhờ đem cho Tần Phóng. Tần Phóng cũng như em đã thấy, cậu ấy thích Lí Vi Vi.”

Thời Gia Nhiên nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Giữa chúng ta đó không phải là chuyện quan trọng, suy cho cùng, tôi chưa đủ yêu, cũng không muốn yêu.”

Lâm Thích bỗng nhiên đạp phanh dừng ở bên đường, đầu Thời Gia Nhiên suýt chút nữa đập vào kính xe, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lâm Thích nhìn cô, mím môi, giơ tay nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi, cùng đặt trên đó, cả người cô như bị điện giật. 

“Tôi đã nói, tình yêu có thể bồi dưỡng, em thích ở bên tôi, khi em làm tình với tôi, nước chảy thành sông, có nghĩa là em khao khát và cần đến tôi.”

Đôi mắt sáng bừng của anh nhìn kiên định chăm chú vào cô.

Thời Gia Nhiên ngước mắt lên, bị đôi mắt sâu thẳm kia làm cho không kịp đề phòng, nhịp tim của cô đập rất nhanh, hồi lâu không thể trả lời câu hỏi này.

“Đừng nói đến việc chia tay nữa, nếu chúng ta không đồng ý thì cũng đừng chiến tranh lạnh. Mối quan hệ có thể được vun đắp. Tôi yêu em nhiều hơn em yêu tôi. Bản thân tôi cũng không nghĩ điều đó là bất công. Tại sao vậy? Em tự quyết định thay tôi à?”

Thời Gia Nhiên sửng sốt một lát, định thần lại, muốn rút bàn tay đang bị anh nắm chặt ra, cô càng cử động, tay anh càng siết chặt lấy, cô tức giận nói: “Buông ra!”

“Không buông.” Ánh mắt Lâm Thích càng có chút trêu chọc, nói đùa: “Hôn một cái thì sẽ buông.”

Anh tháo dây an toàn, nghiêng người đến, Thời Gia Nhiên bối rối đưa tay đẩy anh, nhưng bị anh kéo vào lòng, xoa xoa mái tóc mượt mà của cô, tham lam ngửi mái tóc, nói: “Chị, em nhớ chị.”

Đầu Thời Gia Nhiên giống như một cục bột nhão, mạch não không ngừng nhắc nhở cô nên từ chối sự thân cận này, nhưng cơ thể cô lại rất mong chờ được thân mật như vậy.

Âm thanh cô không còn cứng ngắc như trước mà nhẹ nhàng hơn: “Anh đang làm đau tôi đấy.”

Lâm Thích buông lỏng tay, hạ mi mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, gò má ửng hồng,hoặc đỏ bừng vì xấu hổ.

Anh cười nhẹ: “Chị, chị thật đáng yêu.”

Tâm trí bối rối của Thời Gia Nhiên không nghĩ được gì mà trả lời.

Anh từ từ cúi đầu xuống, đưa môi cô vào miệng mình liếm láp.

Thời Gia Nhiên mở mắt ra, nhìn vào mắt anh, ánh mắt tối sầm, trong đôi mắt đang tập trung có ánh nhìn trìu mến sâu thẳm, như có một lỗ đen hút cô rơi xuống.

Hai người đang hôn nhau say đắm, anh đột nhiên cắn vào môi dưới của cô, không đau nhưng đủ để đánh thức Thời Gia Nhiên.

Anh ôm chặt cô, thổi hơi nóng vào tai cô: “Cuộc đời không dài cũng không ngắn. Đối với tất cả những khó chịu mà em gặp phải trong nửa đầu cuộc đời, tôi sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho em niềm hạnh phúc gấp đôi sau này.”

Thời Giai Nhiên nóng bừng không chịu được, không nhịn được ôm lấy eo anh, giọng nói từ tính của Lâm Thích lại vang lên: “Đừng dễ dàng nói chia tay.”

Thời Gia Nhiên vỗ lưng anh, vòng tay ôm chặt anh, bỗng nhiên muốn khóc.

Lâm Thích cảm giác được cô đang nức nở, muốn nhìn mặt cô, nhưng lại bị cô ôm thật chặt, khóc nói: “Đừng cử động.”

Lâm Thích không dám cử động, để cô ôm, anh cho rằng mình đã làm cô khóc nên không ngừng xin lỗi.

“Lâm Thích, yêu một người không yêu mình rất mệt mỏi.”

Cô biết cảm giác đó như thế nào.

Lâm Thích vỗ nhẹ lưng cô, nhỏ giọng nói: “Anh biết.”

Thời Gia Nhiên càng muốn khóc, những cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được bị tra tấn ngày đêm đang trào dâng trong lồng ngực cô.

“Anh thích điều gì ở em?” cô hỏi lại.

Lâm Thích dừng lại, vỗ nhẹ lưng cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Thời Gia Nhiên khóc một hồi, giọng mũi có chút khàn, muốn thoát khỏi cái ôm, anh ôm eo cô, xoa xoa mái tóc dài của cô, giọng nói bình tĩnh ôn nhu:

“Người ta nói yêu từ cái nhìn đầu tiên đều chỉ là vì tình dục đúng không? Lúc đó anh chơi game với em, sau kì nghỉ hè, anh nghĩ bà chị này thật dễ thương, sau đó, nhìn thấy những bức anh tự sướng em chụp ở chiếc di động đưa cho anh trai và nghĩ chúng cũng thật đáng yêu, anh đã tưởng tượng về em trong đầu, sau đó, có người nói em thích anh trai, khi anh gặp em, thấy em ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh. Em thật dễ thương khi im lặng hoảng hốt, những lời em khen ngợi anh trai cũng rất thú vị. Em sẽ chống cằm ngơ ngác khi ăn, và cũng làm như vậy khi học, rồi khi em tập chung làm việc gì đó, rất hấp dẫn.”

Thời Gia Nhiên ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng vừa chạm vào cằm anh, anh nhìn cô không chớp mắt, bình tĩnh nói:

“Em có thể hiểu đây là kiểu tâm lý của con trai đang ở tuổi dậy thì, tâm tư đã thích một cô gái, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tỏ tình, vì em còn thích anh trai, nên chỉ thích em một cách thầm lặng, rồi nghĩ sau này mình sẽ thích một cô gái dễ thương nào đó khác, và cô ấy cũng thích anh như em thích anh trai vậy.”

Thời Gia Nhiên tiến đến áp môi mình vào đôi môi lạnh lẽo của anh, chặn lại lời anh nói.

Anh ôm cô chặt hơn, nụ hôn càng sâu, không giống như nụ hôn nhẹ nhàng và kéo dài vừa rồi, nụ hôn này mang theo hơi thở ham muốn mãnh liệt.

Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Thời Gia Nhiên xuyên qua cạp quần, chạm vào lưng dưới của anh, nhiệt tình và chủ động đáp lại.

Lâm Thích dừng một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô: “Anh đã thuê nhà ở ngoài.”

Thời Gia Nhiên biết những lời này có ý gì, cũng không  giả vờ, ngồi xuống, sắc mặt lại trở nên bình tĩnh: “Được.”

*

Khi “Rầm” một tiếng cửa được đóng lại, Lâm Thích liền ôm cô vào lòng.

Vừa hôn cô, anh vừa háo hức cởi bỏ quần áo của cô, ngón tay khéo léo mở cúc áo, kéo khóa quần, cởi quần, trước khi đưa cô vào phòng ngủ, anh đã lột sạch quần áo cô ra.

Anh cởi quần, lấy cự vật đang nóng hổi của mình ấn vào hoa môi, màn dạo đầu không được ẩm ướt cho lắm, anh dùng sức đỉnh về phía trước, chạm vào tận đáy. 

Hai chân cô vòng qua eo anh, cây thịt dài và to lớn ép vào tận tim, âm đ*o tràn ngập mật ngọt từ nụ hôn sâu trong xe và ham muốn tình dục bị đè nén từ lâu.

Cô chợt cười nhạo chính mình, hóa ra thứ cô ngày đêm mong mỏi chính là tình dục.

Hơi nóng lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, dùng răng cắn vào vai anh, rên rỉ.

Lâm Thích điên cuồng ôm chân cô, ấn cô vào cửa, liên tục đánh vào bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể, cảm nhận được khoái cảm trước đó đã mất đi, Lâm Thích nghe tiếng rên rỉ run rẩy của cô, anh càng đẩy càng mạnh, đứng dậy.

Thời Gia Nhiên cảm thấy mình giống như hình parabol mà giáo viên nói ở trường cấp 3, đạt đến điểm cao nhất rồi từ từ rơi xuống, khoái cảm lan tỏa từ trung tâm lỗ nhỏ đến từng dây thần kinh trong cơ thể.

Cô rên rỉ không nhịn được: “Lâm Thích.. Lâm Thích… chậm lại…”

Lâm Thích phớt lờ lời cầu xin của Thời Gia Nhiên, ép cô vào cửa và thúc vào thật mạnh cho đến khi cô mềm nhũn, nước dịch chảy xuống nền nhà, anh nhìn sâu vào mắt cô:

“Em, nước em nhiều quá.”

Hai chân Thời Gia Nhiên tê dại,miệng nhỏ phía dưới êm dịu, cô nhắm mắt tận hưởng sự ướt nóng của của tình dục.

Lâm Thích dùng sức đâm vào, giữ chân, áp vào người cô, hôn lên môi, kích thích gấp đôi, Thời Gia Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên thở dốc, một lực mạnh đột nhiên xuất hiện trong âm đ*o, mút lấy quy đầu, âm đ*o co giật và không ngừng co rút, kẹp chặt lấy cây thịt của mình, anh không có ý định để cô rời đi mà ngược lại thúc mạnh hơn.

Thời Gia Nhiên co giật toàn thân, khóc lóc ôm chặt anh.

“A… khốn nạn… a… ưm… ưm… a…a… đồ khốn kiếp…”

Hai chân cô không còn sức lực, bị anh đè chết, cô cảm giác như sắp chết dưới thân anh, toàn thân run rẩy, thân dưới co rút không thể khống chế, phun ra từng dòng nước. Sung sướng ập lên não, rưng rưng nước mắt cầu xin anh.

Lâm Thích nhìn thấy tay cô chậm rãi nới lỏng vòng ôm trên cổ mình, anh đặt một chân cô xuống, ôm một chân, chạy hết tốc lực, đánh liên tục vào miệng tử cung, khi cô rên rỉ cầu xin và hét lên ầm ĩ, anh xuất tinh.

Tinh dịch đặc quánh nóng hổi xuất vào lỗ nhỏ đang co thắt, khi anh buông cô ra, người suýt ngã xuống đất, anh bế lên cười nói: “Nước em chảy ướt hết cả sàn nhà rồi kìa.”

*

Thời Gia Nhiên nép vào trong lòng anh, nghe nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực, hơi thở thơm mát trên cơ thể xen lẫn mùi dục vọng nồng nặc.

Một lúc sau, cô mới lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh, nhẹ giọng nói: “Thích từ lâu rồi à?.”

Lâm Thích dùng lực cuốn chặt cánh tay, ôm cô vào lòng, anh ngồi dậy kéo cô dậy, cụp mi nhìn cô chằm chằm: “Ừ, vẫn từ lúc hẹn trên mạng.”

Thời Gia Nhiên bị ánh mắt kiên định của anh làm mình hơi bối rối, cơ thể trần trụi của hai người kề sát vào nhau, trong không khí vẫn còn mùi hocrmon, cô đẩy anh ra nói: “Em đi tắm.”

Lâm Thích vòng tay ôm eo cô, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Chị, không sợ chị không thích, cũng không cảm thấy mối quan hệ này không công bằng, thích chị, đã rất vui vẻ, đừng ngu ngốc nói về việc chia tay nữa, anh sẽ tức giận.”

Hơi thở nóng hổi của Lâm Thích khiến toàn thân cô nóng bừng, tay anh xoa xoa âm vật của cô, cô rùng mình nói:

“Lâm Thích, tối nay em phải về.”

Lâm Thích đè cô xuống dưới, nhào nặn đôi vú thịt tròn trịa, âm vật của cô do ma sát trở nên to ra, ngón tay của anh xuyên qua âm hộ mềm mại, cơn co thắt ẩm ướt quấn chặt lấy ngón tay, anh,rút ngón tay đang vuốt ve của mình ra, khàn khàn nói: “Trả lời anh một lần đi.”

Thời Gia Nhiên rên rỉ, anh áp vào người cô, ngón tay anh đâm vào âm đ*o, cô ngẩng đầu lên không chịu nổi kêu lên: “Không phải tôi đã nói rồi sao, đã lên giường với anh rồi, còn nói gì nữa?”

Âm hộ cô co thắt thật chặt, Lâm Thích cúi đầu hôn lên má và tai cô, bên tai cô vang lên một giọng nói mơ hồ: “Nói em sẽ không bao giờ xa anh.”

Đúng là trẻ con.

Dường như biết Thời Gia Nhiên đang nghĩ gì, anh hôn từ vành tai xuống cổ, mút thật mạnh, tạo thành một vết dâu nhỏ.

Cô rên rỉ đau đớn, Lâm Thích đi xuống đưa núm vú của cô vào trong miệng, mút, dùng lưỡi linh hoạt trêu đùa đầu v*, âm đ*o của cô càng co lại dữ dội hơn do bị trêu chọc.

Động tác thúc vào rút ra của Lâm Thích đột nhiên trở nên nhanh chóng, xuyên qua cô từng cái một, đẩy xuống phía dưới, sau đó rút toàn bộ chiều dài ra và đâm vào cô.

“Lâm Thích… Chậm một chút… Tôi chịu không nổi…”

Lâm Thích ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, cúi đầu hôn thật mạnh vào miệng đang cầu xin, ôm và thúc vào sâu trong âm đ*o, cuối cùng Thời Gia Nhiên không chịu nổi khoái cảm kích thích nên cầu xin anh rồi thét chói tai, nói mình sẽ không bao giờ rời khỏi anh. 

Lâm Thích bị âm thanh cao vút của cô đánh thức, anh thúc rất nhanh và mạnh, lực va chạm vô cùng nặng nề, Thời Gia Nhiên cảm thấy như bị ném lên mây rồi lại rơi xuống.

Anh đẩy đưa trong lỗ nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hơi hé mở thở hổn hển, cô đẩy đẩy anh, anh mút môi cô nói: “Chị, sướng không?”

Thời Gia Nhiên cử động ngón tay, yếu ớt nói: “Ừm.”

Cự vật ở đang dần mềm xuống lại ấn vào, ấn vào lỗ của cô, cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh, anh cười lớn: “Chị, sau này sẽ nghĩ cách giữ chặt lấy chị.”

Thời Gia Nhiên thật sự không còn bao nhiêu sức lực nữa, cô nghiêng đầu yếu ớt nói: “Anh không phải đi làm sao?”

“Làm tình với em còn vui hơn đi làm.”

Sở thích xấu xa của đàn ông thật sự nằm trong xương cốt.

Anh cúi đầu ngậm núm vú căng mọng vào miệng, càng ác độc nói: “Chị, chị vừa kẹp tôi chặt quá, tôi còn muốn.”

Thời Giai Nhiên đẩy đầu anh: “Ngay cả búp bê tình dục cũng cần được nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng.”

Lâm Thích cảm thấy thích thú với phép ẩn dụ của cô, răng giữ núm vú của anh nghiến nhẹ, cự vật hơi mềm của anh cứng lại và cọ vào lỗ của cô, anh nói: “Nếu một con búp bê tình dục được ban phước lành như em, em có thể tiếp tục lên đỉnh, đúng không?”

Đúng là tuổi trẻ sức lớn.

Lâm Thích đang nói những điều vô nghĩa như: “Anh sẽ không đi vào ngay cả khi cương cứng”, phần thân dưới của anh đã ấn mạnh vào lỗ nhỏ, nước dâm cùng tinh dịch vẫn còn xót lại hòa lẫn vào nhau, cô thấy buồn ngủ nhưng bị dục vọng khống chế, hông anh đẩy vào, chân cô cong ra để đón nhận những cú va chạm tiếp theo. 

Lâm Thích kiềm chế hai tay cô lên trên đầu và ép cô phải nói những lời như đừng bao giờ rời xa anh. Cuối cùng khi bắt phải hét lên rằng cô mãi yêu anh, anh xuất tinh. 

Vì những lời này, eo anh tê dại ngã xuống giường, gãi ngực cô một lúc rồi lẩm bẩm: “Em, điều khiến anh thật sự thích em là sau khi chúng ta làm tình với nhau, những ham muốn tiềm ẩn trong lòng lại dâng trào, anh muốn chiếm em làm của riêng, mỗi tư thế trên giường đều chỉ thuộc về mình anh, còn muốn làm tất cả các tư thế với em, ghi lại dấu ấn trên thân thể, dấu ấn của riêng mình…”

Thời Gia Nhiên mệt mỏi đến choáng váng, để anh hôn lên khóe môi, sống mũi và trán của cô ——

*

Khi cô thức dậy, trời đã tối.

Thời Gia Nhiên nhìn điện thoại, thấy rất nhiều tin nhắn  WeChat và cuộc gọi, cô tựa trán anh trả lời tin  WeChat, Lâm Thích tựa cằm lên vai cô, trầm giọng hỏi: “Em về à? “

Thời Gia Nhiên xoay người, đối mặt với anh: “Đêm nay có thể ở nhà anh không?”

“Ừ, em ở lại bao lâu cũng được.”

Thời Gia Nhiên cho tay xuống trêu chọc anh, nhưng cô không ngờ anh lại cứng lên!

Quái thú?

Cô xấu hổ muốn rút tay lại, nhưng Lâm Thích lại dẫn cô vuốt ve cây thịt to dài và nóng bỏng, giọng khàn đặc: “Chị, đang nghĩ gì thế?”

“Không.” Thời Gia Nhiên muốn giải thích, anh cúi đầu hôn cô, ngăn cản lời nói của cô, cười khúc khích: “Hôm nay thật sự rất muốn làm em.”

Thời Gia Nhiên cũng có chút xúc động, hai người hôn nhau say đắm, ở trên giường nấn ná một lát, nhưng cũng không thật sự làm gì nữa.

Tâm tình Lâm Thích rất tốt, bế Thời Gia Nhiên đi tắm, trong phòng tắm suýt chút nữa đã lau súng cướp cò.

Thời Gia Nhiên vừa vào cửa đã bị xé quần áo, anh đưa mắt nhìn phòng khách bừa bộn, cong khóe miệng, Thời Gia Nhiên quấn khăn tắm, trừng mắt nhìn anh.

Lâm Thích nhìn xuống những dấu vết lớn nhỏ anh làm ra trên cơ thể trắng nõn của cô, cảm nhận được một cảm giác thành tựu không thể giải thích được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK