Mấy năm trước, vào đêm khuya, Thời Gia Nhiên vẫn còn xem trộm tường QQ nhà Lâm Thanh, vòng bạn bè trên wechat, weibo…
Sau đó vì công việc khá bận, cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị, dần dần, cô cũng chẳng còn hỏi thăm về chuyện của anh.
“Lâm Thanh sắp kết hôn, cậu biết không?”
Nhìn những lời này, Thời Gia Nhiên bình tĩnh nhắn lại một câu: “Không biết.”
Bạn học trực tiếp gọi điện thoại đến, hỏi Thời Gia Nhiên đã lâu như vậy mà không yêu đương, có phải vẫn chưa buông bỏ được Lâm Thanh hay không.
Thời Gia Nhiên cười thành tiếng, chưa bao giờ giải thích điều gì, chỉ nói mình rất bận, không có thời gian đi uống rượu mừng, bảo đối phương làm phong bì tiền mừng giúp mình. Di động được thả vào túi áo blouse trắng, Thời Gia Nhiên ôm bệnh án, đáy lòng hơi hoảng hốt, mặc dù sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cũng đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn bị tin này đánh sâu vào. Việc này có thể bình tĩnh nói không để ở trong lòng, nhưng chỉ bản thân mình là rõ ràng nhất, đều là giả.
Chấp niệm ăn sâu bén rễ như vậy, làm Thời Gia Nhiên hơi buồn bã.
Cô cảm thấy mình nên thử nói chuyện yêu đương cùng người khác rồi.
Y tá Lý Tinh hứng thú bừng bừng nói: “Khoa chúng ta vừa chuyển đến một bệnh nhân siêu cấp soái, chủ nhiệm nói đã sắp xếp cho chị qua khám, vừa gọi điện cho chị không được, còn đang đi tìm chị kia, nhanh qua đó xem sao đi, thật sự quá soái luôn, nghe nói là cảnh sát.”
Thời Gia Nhiên nhíu mày, bước nhanh về phía văn phòng bác sĩ, đối diện gặp được chủ nhiệm đi đến.
Chủ nhiệm cố ý dặn dò nói giường số 14, quan tâm đến người bệnh này hơn chút. Thời Gia Nhiên nghĩ thầm có thể làm chủ nhiệm để bụng chắc hẳn là người nhà lãnh đạo hay gì đó, cô lập tức tìm y tá lấy bệnh án rồi đi đến phòng bệnh.
Cô vừa đi vừa xem bệnh án, sau đó đẩy cửa vào phát hiện trên giường không có một bóng người, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, thấy cửa toilet được mở ra.
Cô cúi đầu xuống xem chữ viết trên bệnh án, chỉ nói: “Xin chào, tôi là bác sĩ chủ trị Thời Gia Nhiên, căn cứ vào phim chụp CT lúc nhập viện, phát hiện mội khối u trong phổi, yêu cầu phải xét nghiệm lại, chờ bệnh nhân ký tên, sau đó xếp hàng kiểm tra lại. Khả năng chúng tôi phải tiến hành sinh tiết…”
Hơn nửa ngày Thời Gia Nhiên không thấy đối phương đáp lại một câu, yên lặng như không tồn tại, cô không khỏi ngẩng lên nhìn về phía cửa toilet, xác định xem có phải mình nghe nhầm âm thanh mở cửa hay không.
Chỉ thấy người nọ mặc áo thun màu xanh, quần thể thao màu đen nhàn nhã, dáng đứng thẳng tắp, gương mặt có vài phần tương tự như Lâm Thanh, tim cô đập lỡ nửa nhịp, chợt không biết phải nói gì, trong đầu chỉ có câu kia:— Lâm Thanh sắp kết hôn.
Ánh mắt Lâm Thích nhàn nhạt lướt qua gương mặt Thời Gia Nhiên, đi đến mép giường lấy di động ra đưa mắt nhìn hỏi: “Tình huống tất yếu là thời điểm nào? “
Ở đây nhìn sống chết đã lâu rồi, Thời Gia Nhiên sẽ cảm thấy bản thân mình lạnh nhạt, nhưng không biết vì sao thấy Lâm Thích đến đây, cô lại có một cơn khủng khoảng, chắc sợ Lâm Thanh sẽ khổ sở, cô nghĩ như thế. Khóe môi nhợt nhạt cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Trước tiên phải làm vài bước kiểm tra, cần làm gì phải có kết quả đã, đừng suy nghĩ linh tinh bậy bạ.”
Lâm Thích ngẩng đầu liếc cô một cái, nói một câu chẳng liên quan: “Anh tôi sắp kết hôn.”
Thời Gia Nhiên dừng lại, nắm cán bút, rút nắp nút ra sau đó lại đóng lại, che giấu cảm xúc của mình: “Tôi biết rồi, bạn bè nhiều năm như vậy tôi cũng không thiếu tiền mừng.”
Lâm Thích ném di động về giường, ánh mắt dừng lại trên mặt cô:
“Bác sĩ Thời, còn có việc gì không? Chân tôi bị thương, phiền bác sĩ cho mượn một chiếc xe lăn đến đây.”
Thời Gia Nhiên từ phòng bệnh đi ra, trái tim khẽ nảy lên đập nhanh hơn, trong đầu vụt qua cảnh tượng đêm đó, cô lắc lắc đầu che ngực trở về văn phòng, y tá trưởng thấy thần thái bất thường của cô, trêu ghẹo nói: “Gia Nhiên phụ trách là đại soái ca, mặt đỏ bừng rồi kia, xem ra nhất định rất tuấn tú.”
Thời Gia Nhiên nuốt nước miếng, muốn giải thích, y tá trưởng đã ra khỏi văn phòng.
Cô mới vừa ngồi xuống, đã nhận được tin nhắn của chủ nhiệm: “Người nằm giường số 14 phải ưu tiên nhiều hơn, tham gia truy đuổi bắt kẻ bắt cóc nên chân bị thương, lúc làm kiểm tra phải sắp xếp cho tốt, đây là anh hùng của nhân dân, nói không chừng còn có phóng viên muốn phỏng vấn.”
Thời Gia Nhiên nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Lâm Thích, vẫn chưa nhìn ra anh có gì bất thường.