Sở Quý Uyên nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt. Chuyện này hắn không phải chưa từng nghĩ tới.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Giang Doanh Doanh khẽ cười, đáp: “Ta có cách giúp huynh vượt qua khó khăn lần này.”
Sở Quý Uyên quay đầu nhìn nàng ta, chờ đợi câu trả lời.
Giang Doanh Doanh thấy vậy, đôi môi khẽ mở, chậm rãi nói: “Cách đó chính là, huynh và Tô Vãn Phù hòa ly.”
12
Sở Quý Uyên nghe thấy phương pháp của Giang Doanh Doanh, đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm lạnh lẽo nhìn nàng ta chằm chằm.
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến toàn thân Giang Doanh Doanh run lên, bất giác chột dạ. Nhưng rất nhanh, nàng ta hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần.
"Quý Uyên, huynh hãy nghe ta nói hết đã."
“Hiện nay, mọi người đều tin rằng huynh và Tô tỷ tỷ phu thê tình sâu, vì vậy mới buộc tội huynh thiên vị, làm trái pháp luật vì nàng ta. Nhưng nếu lúc này huynh hòa ly với nàng ta, rồi nói rõ với mọi người rằng người lòng huynh muốn cưới chỉ có mình ta, còn việc thành thân với Tô tỷ tỷ chẳng qua là vì phụ mẫu ép buộc, không thể chối từ…”
Nàng ta khéo léo thuyết phục: "Như vậy, Hoàng thượng tự nhiên sẽ tin huynh."
Sở Quý Uyên nghe vậy thì đôi mày càng nhíu chặt, trán hắn hiện rõ một nếp gấp hình chữ "xuyên".
"Giang Doanh Doanh, rốt cuộc là ngươi thật lòng muốn giúp ta, hay chỉ vì tư tình của chính mình?"
Giang Doanh Doanh dường như không ngờ Sở Quý Uyên lại phản ứng như vậy, trong lòng nàng ta bất giác run lên.
Quý Uyên từ khi nào trở nên vô tình với nàng ta đến thế?
Sở Quý Uyên xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường.
Không muốn tiếp tục quan tâm đến nàng ta nữa, hắn lạnh lùng nói: "Ta còn chưa đến mức phải hy sinh thê tử kết tóc chỉ để giữ lấy vị trí này."
Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
Giang Doanh Doanh cắn chặt môi dưới, không cam lòng nói: "Nhưng người mà huynh gọi là thê tử kết tóc ấy đã sớm muốn hòa ly với huynh rồi!"
Bước chân Sở Quý Uyên khựng lại, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo.
"Đây là chuyện nhà của ta, không cần ngươi bận tâm!"
Dứt lời, hắn đập cửa rời đi, sải bước ra khỏi nhã gian. Tiếng cửa va mạnh vang vọng khắp căn phòng, âm thanh ấy như xé nát vành tai Giang Doanh Doanh, khiến nàng tai lập tức ngã phịch xuống giường mềm.
Nhìn bóng lưng Sở Quý Uyên rời đi qua cửa sổ, đôi mắt nàng ta tràn đầy không cam tâm.
...
Đại Lý Tự, Tàng Thư Các
Thiếu khanh mặt đầy ưu tư, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
Phía sau bàn, Sở Quý Uyên vẫn bình thản ngồi một bên, trầm tư điều gì đó.
Thiếu khanh thấy vậy, càng thêm nóng ruột: "Đại nhân, ngài sao còn có thể ngồi yên được chứ? Hiện nay triều thần đang ép buộc, tấu chương buộc tội ngài có lẽ đã chất đầy Thượng Thư Phòng rồi. Giờ đây mọi chuyện đã lan truyền khắp nơi, ầm ĩ vô cùng."
Sở Quý Uyên khẽ nheo mắt, lãnh ý nhanh chóng bao phủ đáy mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, khiến người khác không rét mà run.
"Ta chỉ sợ không ai biết."
Tần An nghe vậy, ngập ngừng vài giây, xác nhận mình không nghe nhầm mới nghi hoặc hỏi: "Ý đại nhân là gì? Chẳng lẽ ngài đã có đối sách vẹn toàn?"
Sở Quý Uyên ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc đáp: "Không có."
Sau đó, hắn nói tiếp: "Thân chính, không sợ bóng nghiêng. Ta chỉ đang nghĩ..."
Thiếu khanh thấy hắn nói nửa chừng, không khỏi quay đầu nhìn.
Sở Quý Uyên đối diện ánh mắt của hắn ta, giọng nói lạnh như băng.
"Chuyện ta và Vãn Phù bí mật thành thân, ngay cả ngươi cũng không biết. Vậy là ai tiết lộ với Ngự sử?"
Huống hồ, người trong phủ của hắn không nhiều, đều là tâm phúc. Sáng nay đã tra xét từng người, cũng không thấy kẻ nào khả nghi.
Thiếu khanh nghe vậy, cũng nhíu mày: "Quả thực như thế. Chuyện này vốn không nên diễn biến thế này. Mỗi lần Đại Lý Tự thăng đường đều lưu giữ chứng cứ..."
"Nhưng lần này vừa xảy ra, triều thần lập tức đồng loạt quỳ xuống ép Hoàng thượng cách chức ngài, tựa như đã sắp đặt từ trước."
Sở Quý Uyên cụp mắt không nói, nhưng hơi lạnh tỏa ra từ người hắn khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt.