• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nàng ta cố ý cao lên vài phần, khiến khách khứa trong bữa tiệc đều chú ý.
Nhiều người bắt đầu bàn tán: “Sở gia là danh gia vọng tộc, làm sao lại mặc loại y
phục này dự tiệc?”
“Không phải là mượn y phục của người khác để đi tiệc đấy chứ? Thật không biết
xấu hổ.”
Nghe những lời xì xào, Tô Vãn Phù mím chặt môi, nước mắt uất ức rưng rưng
trong hốc mắt, như muốn tuôn trào.
Sở Quý Uyên nhìn y phục của nàng, mày nhíu chặt lại: “Không phải ta đã đặt
Hồng Hoa Lâu làm yến phục cho nàng sao? Sao lại ăn mặc thế này mà đến?”
Giọng hắn pha lẫn trách móc, lạnh lùng và xa cách.
Đối diện với những lời bàn tán của mọi người và sự trách mắng của Sở Quý Uyên,
một cảm giác nhục nhã khó tả dâng trào trong lòng Tô Vãn Phù.
Nỗi đau như dao cứa vào tim nàng, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng cảm
giác như không thở nổi.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác được choàng lên vai nàng, bao bọc lấy cả cơ thể
nàng.
Kèm theo đó là giọng nói dịu dàng vang lên: “Làm khó một nữ nhân, đây là gia
phong của Sở gia sao?”
27
Tô Vãn Phù sững người, bất giác quay đầu lại, chạm phải một đôi mắt dịu dàng
như nước thu.
Lòng nàng run lên mạnh mẽ: Liễu Minh Giác!
Sao y lại ở đây?

Liễu Minh Giác khẽ cong môi, y nở một nụ cười đẹp đẽ, cúi đầu ghé sát tai nàng,
nhẹ giọng nói: “Tiểu Đậu Nha, lại gặp nhau rồi.”
Bàn tay đang cởi áo khoác của Sở Quý Uyên khựng lại, hắn nhìn cảnh tượng thân
mật giữa hai người họ, ánh mắt như phủ một lớp băng lạnh giá.
Giang Doanh Doanh nhìn nam tử bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của mình
thì khẽ cau mày.
Thấy y và Tô Vãn Phù thân mật như vậy, ánh mắt Giang Doanh Doanh thoáng qua
một tia xảo quyệt, nàng ta chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay là gia yến của Sở gia, Tô
tỷ tỷ lại mang theo một nam nhân lạ mặt, vậy chẳng phải là quá xem thường Quý
Uyên rồi sao?”
Sở Quý Uyên nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái.
Giang Doanh Doanh nghẹn lời, cảm giác ớn lạnh lan khắp người, vội nuốt ngược
những lời định nói.
Tô Vãn Phù đứng trước cảnh tượng này, nhất thời không biết phải giải thích thế
nào.
Còn chưa kịp mở miệng, Liễu Minh Giác ở bên cạnh đã cười lạnh: “Không phải Sở
đại nhân cũng mang theo một người không liên quan đến đây sao? Nói như ngươi,
vậy ngài ấy có nghĩ đến cảm nhận của Vãn Phù không?”
Giang Doanh Doanh cau mày: “Ta là dưỡng nữ của bá mẫu, sao lại không thể đến?
Còn ngươi, một tên tiểu bạch kiểm, ngươi…”
Câu nói bị cắt ngang bởi tiếng quát lạnh lùng của Sở Quý Uyên: “Đủ rồi! Còn chưa
đủ mất mặt sao?”
Hắn mím chặt môi, nắm lấy áo khoác trong tay, lực siết chặt đến mức các đốt ngón
tay trắng bệch.
“Sao nàng lại đưa hắn đến đây?”
Hắn hỏi, giọng pha lẫn sự chất vấn.
“Nàng, rốt cuộc không hề tin tưởng ta sao?”
Nghe những lời trách móc không phân rõ phải trái của Sở Quý Uyên, lòng Tô Vãn
Phù lạnh giá.
Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay người bước ra ngoài.
Liễu Minh Giác nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm xuống: “Hôm nay ta đến đây, Vãn
Phù hoàn toàn không hay biết. Hà tất phải ép người quá đáng?”
Tô Vãn Phù cắn răng, trong lòng đã không còn chút hy vọng: “Giải thích bao nhiêu
cũng vô ích, ngài ấy sẽ không tin.”

Liễu Minh Giác nhíu mày, lòng tự hỏi nàng đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Giang Doanh Doanh không nhịn được chen vào: “Ngươi không phải người của Sở
gia, nếu không phải nàng ta dẫn ngươi đến, thì làm sao ngươi vào được cổng Sở
gia?”
Lời vừa dứt, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Minh Giác, là ta mời đến!”
Mọi người đều ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc trắng, chống gậy
chậm rãi bước tới.
Sở Quý Uyên khẽ cau mày, khẽ gọi: “Gia gia.”
Dù đã ngoài sáu mươi, nhưng Sở lão gia tử vẫn toát ra khí chất uy nghiêm, mạnh
mẽ.
Liễu Minh Giác nhìn ông cụ, không kìm được nở nụ cười, lễ phép hành lễ: “Sư
phụ.”
Sư phụ?
Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Tô Vãn Phù bỗng nhớ ra, sau khi Sở lão gia tử từ quan về quê, ông cụ đã đến
Dương Châu.
Ông cụ nổi tiếng về hội họa, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy?
Sở lão gia tử vội đáp lời, sau đó quay về phía mọi người, giọng trầm ổn: “Sao ta lại
không biết, mang một người đến dự tiệc còn cần phải kiểm tra kỹ càng như vậy?”
Ánh mắt ông cụ lướt qua Sở Quý Uyên: “Chẳng lẽ Sở đại nhân mang quan uy về
nhà rồi? Vậy ta đây cũng phải bị kiểm tra sao?”
Sở Quý Uyên vội cúi người hành lễ, lưng khom sâu: “Quý Uyên không dám.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK