• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu khanh khó hiểu: “Vậy nên ngài định từ quan vì nàng ta sao? Ngài có biết
hiện tại chức vị cao quý của ngài có bao nhiêu người dòm ngó không?”
“Ngài thực sự không định suy nghĩ lại ư?”
Sở Quý Uyên nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Thiếu khanh, giọng nói vẫn điềm đạm
như thường lệ: “Không cần nói thêm nữa. Ta đã quyết. Đợi xử lý xong những việc
trong tay, sẽ xin Hoàng thượng cử người khác đến thay thế.”
Thiếu khanh gãi đầu, tỏ vẻ khó chịu: “Vậy còn ngài và Tô tiểu thư thì sao? Chẳng
phải đã hòa ly rồi sao?”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Sở Quý Uyên thoáng qua tia cảm xúc phức tạp.
“Sẽ không hòa ly.”
Giữa hắn và Tô Vãn Phù, mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Thiếu khanh thấy sự kiên quyết của hắn thì cũng không nói thêm, chỉ tiếp lời:
“Lần này vì chuyện của nàng ta, ngài đã vất vả chạy ngược chạy xuôi. Ta tìm Lưu
đại nương mấy lần mà chẳng thấy động tĩnh gì.”
“Giờ mọi chuyện đã giải quyết, về sau ngài tránh tiếp xúc nhiều, người ngoài cũng
sẽ không để tâm.”
“Ngài hãy cân nhắc kỹ thêm một lần.”
Sở Quý Uyên nghe vậy, khẽ gật đầu: “Ta có chừng mực.”
Lời vừa dứt, cánh cửa Tàng Thư Các chợt bị đẩy ra.
31
Nghe thấy động tĩnh, Sở Quý Uyên và Thiếu Khanh đồng thời cùng nhìn về phía
cửa.

Khi nhìn rõ người vừa đến là ai, Sở Quý Uyên nhíu mày chặt lại: “Ngươi đến đây
làm gì?”
Giang Doanh Doanh cắn môi, nói: “Ta đến đưa hồ sơ.”
Thiếu Khanh liếc nhìn nàng ta, lại nhìn Sở Quý Uyên, lập tức hiểu mình không nên
ở đây, vội tìm lý do rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Giang Doanh Doanh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Quý Uyên, tay cầm hồ sơ không
khỏi siết chặt.
Nhưng rất nhanh, nàng ta nén lại cảm xúc, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười
mờ nhạt.
“Quý Uyên, ta đến để từ biệt huynh.”
Sau đó, nàng ta đặt tập hồ sơ lên bàn, nhẹ giọng nói: “Vài ngày nữa, ta sẽ rời khỏi
Kinh thành.”
Sở Quý Uyên ngẩng đầu nhìn nàng ta, ánh mắt tối tăm, khó đoán.
Rồi như không quan tâm, ánh mắt hắn rời đi nơi khác.
Nụ cười nơi khóe môi Giang Doanh Doanh chợt tắt.
“Những lời huynh nói, ta đã suy nghĩ cả đêm. Hiện tại huynh hận ta thấu xương, ta
tự biết mình không nên làm chướng mắt huynh nữa.”
Khi nói điều này, ánh mắt nàng ta vẫn chăm chú nhìn Sở Quý Uyên.
Nhưng hắn không hề có phản ứng, như thể không nghe thấy gì.
Nỗi thất vọng trong lòng Giang Doanh Doanh trào dâng, nàng ta cắn chặt môi
dưới.
“Ta sắp đi rồi, huynh thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”
Sở Quý Uyên lạnh nhạt nhìn nàng ta: “Thượng lộ bình an.”
Ánh mắt Giang Doanh Doanh ảm đạm, nàng ta nhìn Sở Quý Uyên thật sâu, yếu ớt
đáp: “Được.”
Sau đó, không biết vô tình hay cố ý, nàng ta dịu dàng nói: “Nghe nói Hoàng
thượng đã giải trừ lệnh cấm túc của Tô tỷ tỷ, nhớ thay ta chúc mừng nàng ấy.”
“Nàng ấy từng nói rằng sớm muộn cũng sẽ trở lại, quả nhiên liệu sự như thần.”
“Có điều, có nhân vật như Lưu Minh Giác và huynh giúp đỡ, mấy chuyện này
đúng là nhỏ nhặt.”
Sở Quý Uyên nghe vậy không khỏi nhíu mày, hắn nhận ra sự châm chọc và ẩn ý
trong lời nàng ta, giọng trầm xuống: “Hoàng thượng rộng lượng, tự nhiên sẽ nhìn
ra nàng ấy bị hiểu lầm.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Quý Uyên như hồ sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Giang
Doanh Doanh, hắn trầm giọng: “Ta đã nói, chuyện giữa ta và Vãn Phù, không ai
được phép xen vào.”
Đôi mắt hắn sâu thẳm, như mực đen không thể tan.
Giang Doanh Doanh không đáp, cắn môi, đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, nước mắt nàng ta cuối cùng không thể kìm nén mà
lăn dài.
“Sở Quý Uyên, huynh thật sự nhẫn tâm.”

Tại khách điếm.
Tô Vãn Phù có chút khó xử nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hiện tại nàng đã không còn hiểu rõ tâm ý của Sở Quý Uyên nữa.
Hắn lúc lạnh lúc nóng, nàng khó khăn lắm mới quyết tâm thì hắn lại...
Đúng lúc Tô Vãn Phù đang trầm tư, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của
nàng.

Tô Vãn Phù chậm rãi đi ra mở cửa, nhìn thấy người đến, bất lực nói: “Sao huynh
lại đến nữa?”
Khóe môi Lưu Giác Tuyết nhếch lên một đường cong đẹp mắt, y trêu chọc: “Thế
nào, thấy ta không vui sao?”
Tô Vãn Phù thở dài, sau đó lắc đầu: “Không có, chỉ là trong lòng có chút phiền
muộn.”
Lưu Minh Giác thấy vậy, khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”
Nói rồi, ánh mắt y liếc thấy tờ hôn thư trên bàn.
Quay lại nhìn dáng vẻ u sầu của nàng, ánh sáng trong mắt y thoáng chốc ảm đạm,
nhẹ giọng hỏi: “Muội vẫn không nỡ từ bỏ hắn?”
Nghe y hỏi vậy, Tô Vãn Phù im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK