Hai người mới vừa lên xe, điện thoại Lâm Hạo nhân tiện vang lên.
Trần Quân Bình nghe Lâm Hạo một tiếng tiếp một tiếng “uh”, liền rất tự giác mà quay đầu xe, hướng ngoại ô lái đi.
“Trí Viễn ca sao?”
“… Uh. Nói Tình Tuyết đến nhà chơi, kêu chúng ta trở về ăn cơm.” Lâm Hạo cúp điện thoại ném lên ghế, duỗi người.
“Tình Tuyết? Là ai?” Trần Quân Bình thấy đèn đỏ liền thắng lại, sau đó quay đầu tò mò hỏi. Lâm Hạo trầm ngâm một lúc, trả lời là thanh mai trúc mã của Đồ Tô ca. Không biết vừa lại nghĩ tới cái gì, cười khanh khách hai tiếng nói: “Từng tưởng rằng muội muội ngốc đó sẽ là tam tẩu của em ah~.”
Trần Quân Bình nhíu mày, tò mò kêu: “Oh? Tam tẩu?” Tưởng tượng đến Lăng Việt ca vẻ mặt âm trầm xuất hiện trước mắt, Trần Quân Bình không nhịn được cười một tiếng: “Ai, được rồi, nhưng muốn biết các ca ca em như thế nào cùng các ca ca anh quen nhau?”
Lâm Hạo nghiêng đầu suy nghĩ, bắt đầu kể.
“… Uh… Đại ca cùng Dật Trần ca hình như là quen nhau khi học đại học.”
Năm đó Ninh Trí Viễn bởi vì vốn là đại ca nên phải kế thừa gia nghiệp, đương nhiên đi học quản lý tài chính, sau đó gặp An Dật Trần cũng vì kế thừa gia nghiệp, hơn nữa duyên phận đưa đẩy cậu đến ở cùng kí túc xá với anh.
Sau đó nghe nói An Dật Trần đối với Ninh Trí Viễn vừa thấy đã yêu, bắt đầu buổi sáng nấu cơm xong gọi cậu rời giường, cậu đi học ngủ gật An Dật Trần liền chép bài giúp, cậu lười đi học An Dật Trần nhân tiện phụ trách giúp cậu điểm danh, giữa trưa muốn ăn cái gì mua cái gì tuyệt đối đều không thiếu. Ngay cả Ninh Trí Viễn muốn làm quen nữ sinh An Dật Trần cũng tự mình hứa đi giúp gọi điện thoại mời người ăn cơm… Uh, bất quá lén uy hiếp muội tử đó sau này không được xuất hiện nữa.
“... Vừa thấy đã yêu hả... Phốc... Nhưng thật ra rất giống phong cách nhị ca…” Trần Quân Bình ngay cả nhị ca An Dật Trần của hắn uy hiếp muội tử vẻ mặt thế nào cũng có thể tưởng tượng ra.
“… Ah, sau đó đến nhị ca cùng Lược Thương ca, chính là quen nhau trên đường đi…”
“Hả?”
Trần Tam Lục ngày đó đưa một học sinh bị bệnh về nhà, lúc đi trên đường bị một tên trộm lấy túi tiền. Cậu bản thân không chú ý tới, nhưng thật ra cậu học trò đã phát hiện, liền lấy tay chỉ vào cái tên trộm muốn chạy trốn kia kêu to sư phụ túi tiền của người bị hắn lấy rồi.
Sau đó Trần Tam Lục còn chưa có phản ứng lại, chỉ thấy tên trộm nhanh chân bỏ chạy, lúc đó ở đối diện đường là Thôi Lược Thương đang tuần tra, thấy hắn chạy liền nhanh chóng truy đuổi rồi tóm lấy. Trần Tam Lục vì cảm tạ nhân tiện tự mình mời hắn ăn bữa cơm… Sau đó thường xuyên qua lại nên hai người nhân tiện tốt như vậy rồi.
“… Oh, anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không tệ ah…” Trần Quân Bình gật đầu, thấy Lâm Hạo có chút khát nước, liền lấy chai nước đưa cậu.
“… Sau đó tam ca cùng Lăng Việt ca…Hai người hình như là tại sân đấu võ đánh nhau một trận rồi quen biết ah”
Bách Lý Đồ Tô cùng Lăng Việt đều là đệ tử trường dạy võ, nhưng vẫn chưa giao đấu bao giờ. Hai người đều là đệ tử giỏi nhất của Tử Dận giáo sư, cho nên biết đối phương là ai. Lúc kỉ niệm thành lập trường, mọi người liền chuẩn bị luận bàn hoạt động. Ngay cả quy định ngày thường trong sư môn đệ tử cấm luận bàn võ thuật cũng hủy bỏ rồi, hai người liền hăng hái bừng bừng đi khiêu chiến.
Hai người ngày đó thoải mái đánh một trận, không chỉ có chấn động toàn bộ trường, hai người còn có cảm giác tinh tinh tương tích*. Sau đó Lăng Việt Đồ Tô vừa tốt nghiệp cũng là lúc Tử Dận giáo sư quyết định truyền đạt hết cho họ rồi bản thân đi du lịch thế giới, trường học không thể làm gì khác hơn là vừa khóc lóc vừa cầu hai người ít nhất lưu lại một người cứu vớt trường học. Đồ Tô lúc ấy đã quyết định ở nhà chăm sóc Khương Hi Vũ, Lăng Việt vì vậy quyết định ở lại trường.
*tinh tinh tương tích = hai người đều thấu hiểu nhau
Sau đó nghe nói chờ hai người phát hiện ra tình cảm dành cho đối phương, thì bọn họ cũng đã ở cùng một chỗ rồi…
“… Haha. Tinh tinh tương tích, cũng tốt cũng tốt.”
“… Sau đó là Khương Hi Vũ ca cùng A Đình ca… Tại bệnh viện quen biết nhau…” Tựa hồ nhớ tới chuyện không mấy vui vẻ, Lâm Hạo nhíu mày.
A Đình cùng Khương Hi Vũ quả thật là ở bệnh viện quen nhau. Người trước là bởi vì đánh nhau cùng xã hội đen bị thương khắp người nên được đưa tới bệnh viện, người sau là bởi vì bệnh trở nên nghiêm trọng nên đã được Lâm Hạo mang đến bệnh viện kiểm tra. Lâm Hạo lúc ấy vẫn là bác sĩ thực tập, chứng nhận tốt nghiệp cũng còn chưa có, tại bệnh viện nói chuyện cũng không có gì uy nghiêm, không thể làm gì khác hơn là van nài một tiểu y tá thầm mến cậu hảo hảo chiếu cố Khương Hi Vũ. Kết quả ngày kia một lúc không lưu ý nhân tiện lạc mất cậu.
Lúc ấy các ca ca đều đang công tác, nhưng Lâm Hạo sốt ruột tìm không được người nhân tiện vẫn là gọi điện thoại cho bọn họ. Kết quả Ninh Trí Viễn là bởi vì chuyện công ty nên cứ bay tới bay lui, Trần Tam Lục tại trường học phải chuẩn bị việc quan trọng, Đồ Tô vừa lúc chỗ làm việc có chút vấn đề. Bị mọi người mắng cho một trận, sau đó Lâm Hạo buồn đến khóc rồi, bỗng dưng nghe từ một phòng bệnh truyền đến tiếng còi quen thuộc.
Nguyên lai lúc ấy Khương Hi Vũ lạc đường, không tìm được Lâm Hạo nên cậu thấy sợ, vô tình đi vào phòng bệnh gần phòng mình—— không sai, chính là phòng A Đình.
A Đình lúc ấy cả người đều băng bó không thể động đậy, nhìn Khương Hi Vũ từ đâu đi vào, hắn cũng sửng sốt. Vốn tưởng người nào phái tới muốn lấy mạng của hắn, kết quả thấy cậu cũng mặc y phục bệnh nhân, liền thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn mở miệng hỏi cậu có phải hay không đi nhầm phòng, cuối cùng lại chỉ nghe cậu rối rít thổi còi.
Sau đó cửa phòng bệnh cũng mở ra, Lâm Hạo vọt vào câu thứ nhất chính là Khương Hi Vũ ca người nào khi dễ ca rồi!
“… Sau đó phát hiện tình trạng A Đình hình như cũng khi dễ không được Hi Vũ ca, em liền mang Hi Vũ ca trở về… Sau đó mấy giờ các ca ca đều đã tới, hơn nữa đại ca từ nước ngoài bay trở về, thở còn không kịp đã đến đánh em… Sau khi phát hiện Hi Vũ ca không sao, mới tha cho em…” Lâm Hạo chờ Trần Quân Bình dừng xe, mới tháo dây an toàn, mở cửa xe đi xuống.
“Sau đó ngày thứ hai Hi Vũ ca tỉnh ngủ rồi nhân tiện lôi em đi tìm A Đình ca… Nói là anh ấy bệnh rồi, muốn em đi xem. Sau đó mới biết được, ngày đó Hi Vũ ca thổi còi không phải bởi vì sợ A Đình, mà là thấy anh ấy bị thương như vậy nghiêm trọng, muốn tìm em mới giúp…” Trần Quân Bình gật đầu, nắm tay Lâm Hạo từng bước một hướng biệt thự đi đến.
“… Sau đó A Đình ở đó hơn nửa năm, Hi Vũ ca cũng ở bệnh viện, mỗi ngày đi tìm anh ấy… Em cũng không biết tại sao ca ấy không sợ A Đình ca… Cuối cùng, mọi chuyện là như bây giờ đó.” Lâm Hạo cười cười buông tay. Trần Quân Bình gật đầu, sau đó gõ cửa.
“… Lâu ngày sinh tình, coi như là tác phong của đại ca.”
“Vừa thấy đã yêu… Không hòa thuận, anh hùng cứu mỹ nhân, lâu ngày sinh tình… Chúng ta đây hai người là cái gì hả?” Trong khi chờ mở cửa, Lâm Hạo ngẩng đầu cười cười hỏi Trần Quân Bình.
Trần Quân Bình trầm ngâm một hồi, cúi đầu hôn trán Lâm Hạo: “Uh… Chúng ta, xem như là nhìn trúng mục tiêu có được hay không?”
Không khỏi đã nghĩ đến khi bọn họ gặp nhau, Trần Quân Bình sau khi tốt nghiệp một mực muốn ở HongKong phát triển, nghĩ muốn quay về nội địa nhưng vẫn không có cơ hội. Sau đó nhân tiện ngẫu nhiên gặp Lâm Hạo đi HongKong du lịch.
Nhớ khi ấy hắn tại công viên tản bộ, xa xa nhìn thấy một tiểu cô nương ngã sấp xuống, hắn đang muốn chạy tới nâng dậy, nhưng lại thấy bên cạnh có người nhanh hơn hắn một bước. Không chỉ đỡ tiểu cô nương dỗ dành đừng khóc, hoàn lại lấy tiền đến DisneyLand mua bổng bổng đường đưa cho tiểu cô nương.
Sau đó Trần Quân Bình thần xui quỷ khiến thế nào mà chạy tới, cùng cậu bắt chuyện.
Sau khi nhớ lại Lâm Hạo hài lòng cười cười nhướn người hôn môi Trần Quân Bình.
“… … …”
Chạy tới mở cửa vừa lúc Ninh Trí Viễn nhìn thấy hai người họ hôn nhau, trầm mặc ba giây xong thì đóng cửa lại.
Tiếng động làm hai người giật mình, liền tách nhau ra. Quay đầu nhìn nhưng lại phát hiện cánh cửa không có mở.
Lâm Hạo yên lặng nhìn cánh cửa.
“… Nè! Đại ca! Mở cửa!! Nếu không mở đệ leo cửa sổ vào ah!!!”
Trần Quân Bình ở phía sau nhìn Lâm Hạo dùng sức phá cửa, ánh mắt trần đầy ôn nhu.