• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dịch Phong nhìn Ninh Trí Viễn vẻ mặt buồn bực liền mở miệng nói “… Ah~, Trí Viễn ca vẻ mặt không nên như vậy…”

“… Hai người tại sao lại ở chỗ này hả?”

“… Đệ cùng William chụp ảnh cưới cho tạp chí, ngoại cảnh chính là giáo đường này.” Lý Dịch Phong vừa nói vừa sửa lại cổ áo “Bất quá giáo đường mỗi ngày mọi người đến rất nhiều ah~, hôm nay kỳ thật vừa lúc là có một đồng sự ở chỗ này kết hôn, họ bao luôn chỗ này. Cho nên buổi sáng cho chúng ta chụp ảnh, chiều bọn họ cử hành hôn lễ. Bây giờ cách thời gian chụp ảnh còn lâu, đệ cùng William trước hết đến chơi…”

“Nọ vậy anh ấy tại sao biết các đệ ở chỗ này.” Ninh Trí Viễn kéo An Dật Trần đến trước mặt chỉ chỉ.

Trần Vỹ Đình ở một bên nhe răng cười “… Ah~, đó là bởi vì đệ ngày đó cùng Quân Bình gọi điện thoại nói chuyện, trong lúc vô ý nghe được hắn nhắc tới hai người tới nơi này, nhân tiện liên hệ cho Dật Trần ca…”

Ninh Trí Viễn nhìn Trần Vỹ Đình tươi cười, một bụng ôm cục tức nuốt xuống. Buông áo An Dật Trần ra, có chút mất hứng quay đầu nhìn hắn: “… Sớm một chút nói cho em biết thì tốt rồi.”

An Dật Trần cười nhẹ một tiếng, ôm thắt lưng Ninh Trí Viễn, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói “… Tiểu thiếu gia, em không cảm thấy tại giáo đường này hai chúng ta tổ chức hôn lễ vốn là một lựa chọn rất không tệ sao?”

Ninh Trí Viễn nghe người kia thanh âm mang theo ý cười cùng hơi thở ấm áp, không khỏi đỏ mặt: “… Người nào, người nào muốn cùng với anh kết hôn chứ…”

“Ha ha ở chỗ này làm hôn lễ thật sự là lựa chọn không tệ! Đại ca không đồng ý cho nên đệ cùng Trần Quân Bình phải đến đây ah~!”

Lời còn chưa dứt ngoài cửa đã bị thanh âm kích động cắt đứt, Ninh Trí Viễn nhíu mày —— này chung quy sẽ không là ảo giác nữa đi? Quay đầu nhìn phía cửa giáo đường, quả nhiên vốn là Lâm Hạo vẻ mặt hưng phấn đang lôi kéo Trần Quân Bình vui vẻ hướng bọn họ đi tới.

Phía sau đi theo chính là mọi người trong nhà, cũng từng bước từng bước đi vào trong giáo đường.

Vừa kinh ngạc vừa quay qua nhìn An Dật Trần một bộ bất vi sở động, Ninh Trí Viễn có chút bất mãn dẫm lên chân hắn: “… Anh sớm biết bọn họ đi theo phải không? Hoàn lại dám nói bổn thiếu gia ảo giác…”

An Dật Trần cười cười “Hả, bọn họ kỹ năng theo dõi quá kém rồi, kỳ thật tại phi trường anh nhân tiện phát hiện rồi… Uh, bất quá anh chỉ là muốn làm cho tiểu thiếu gia ánh mắt lúc nào cũng tập trung vào anh nên mới không nói.”

Nhìn Ninh Trí Viễn lại đỏ mặt, An Dật Trần có chút cười thỏa mãn.

“Nhưng mà nói đi nói lại, này xem như Trí Viễn ca có vận khí tốt một lần rồi” Lý Dịch Phong mặt lộ vẻ hoài nghi nhìn Ninh Trí Viễn “Cư nhiên trúng chuyến du lịch… Ah, thật sự là rất may rồi…”

Ninh Trí Viễn trừng mắt nhìn, có chút không cho là đúng: “… Ta không cảm thấy chuyện này tính là vận khí tốt. Theo ta thấy ta vận khí tốt nhất vốn là…” Nói còn chưa dứt lời cậu liền ngẩn người, quay đầu nhìn mọi người cũng đang im lặng chờ cậu nói tiếp, không biết nghĩ tới cái gì, mặt bỗng đỏ lên, lắp bắp nói “… Ta vận khí tốt hay không các ngươi quan tâm làm chi!”

Mọi người không hiểu chuyện gì liền khó hiểu nhìn Ninh Trí Viễn nhún vai. Chỉ có An Dật Trần nhìn Ninh Trí Viễn mặt đỏ như gấc, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhẹ cười.

Nguy hiểm thật nha, thiếu chút nữa nhân tiện thuận miệng nói ra rồi. Ninh Trí Viễn len lén ngẩng đầu nhìn An Dật Trần, chứng kiến người kia nhìn mình cười, liền nhanh chóng xoay đầu.

Chung quy cảm giác được chính mình vận khí tốt nhất là khi gặp An Dật Trần, như thế nào có thể tùy tiện nói ra đây?

“Ai, rốt cuộc có muốn hay không làm hôn lễ, giáo đường như vậy xinh đẹp, đệ cũng có chút tâm động rồi.” Lâm Hạo ở trong giáo đường chạy tới chạy lui, vừa lại chạy về chỗ Ninh Trí Viễn “… Đại ca không muốn sao?”

Ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Hạo cười xấu xa hỏi khó, Ninh Trí Viễn căn bản không biết cậu hỏi rốt cuộc vốn là không muốn ở chỗ này làm hôn lễ hay là không muốn cùng An Dật Trần làm hôn lễ. Đáp thế nào cũng có người tổn thương. Ninh Trí Viễn nhất thời liền nghẹn lời, có chút buồn bực quay nhìn An Dật Trần, nhưng lại nhìn thấy hắn cùng Lâm Hạo cùng nhau cười.

“… Kỳ thật cũng còn khá lâu mới chụp hình, mọi người từng đôi một đến cử hành một nghi thức nhỏ cũng đủ rồi ah~.” Trần Vỹ Đình giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu cười.”Oh, mặc dù điện thoại di động có thể phát bài nhạc hôn lễ, nhưng mà cha xứ sẽ không có rồi…”

“Kỳ thật mọi người không ngại đệ cùng William có thể làm khách mời, hì hì.” Lý Dịch Phong ở bên cạnh Trần Vỹ Đình cười hai tiếng, sau đó quàng tay qua vai hắn, đối với hắn cười hỏi đúng không, người kia cũng cười gật đầu tỏ vẻ không sai.

A Đình chỉ chỉ hai người phục trang một đen một trắng: “… Hai ngươi mặc theo hắc bạch tương xứng, giống như hai ngươi sắp kết hôn ah~.”

Lý Dịch Phong bĩu môi “… Người nào theo hắn hắc bạch xứng đôi chứ… Chúng ta chụp hai hôn lễ khác nhau, vừa lúc chú rể một đen một trắng mà thôi.” Trần Vỹ Đình cười tiếp lời: “Đúng vậy, tân nương đang trang điểm làm tóc cũng rất phức tạp, rất lâu oh.”

“Oh —— nguyên lai có nữ nhân sao, còn tưởng rằng chỉ có hai người các ngươi chụp thôi.” Thôi Lược Thương tỏ vẻ thì ra là thế gật gật đầu.

“Hai chúng ta nếu muốn chụp, lúc nào không thể chụp ah~.” Lý Dịch Phong vừa nói vừa từ túi áo móc ra điện thoại di động, sau đó kéo Trần Vỹ Đình, hai người tiến đến cùng nhau đối với điện thoại di động chụp liên tục. Lý Dịch Phong hài lòng nhìn ảnh chụp, quay đầu cười hì hì đối với Trần Vỹ Đình nói: “Nhân tiện tải lên weibo nói tân nương trang điểm lâu quá, nếu không ra chú rể sẽ bỏ trốn ah~.”

Trần Vỹ Đình ôn nhu vuốt tóc Lý Dịch Phong: “Hảo, chỉ cần em thích là tốt rồi.” Người kia nhưng lại kinh ngạc giật mình né: “Trần Vỹ Đình anh làm rối kiểu tóc của em em sẽ không để yên ah~!” Trần Vỹ Đình nhìn bàn tay mình còn đang lơ lửng giữa không trung, trong lúc nhất thời không thể chịu nổi đã phá lên cười.

“… Cho nên mọi người rốt cuộc muốn hay không đến thử? Nơi này có camera oh, chúng ta có thể lưu lại khoảnh khắp đẹp trong nháy mắt!” Lý Dịch Phong trừng mắt nhìn Trần Vỹ Đình vẫn đang nhăn nhở cười, quyết định không nhìn hắn, quay lại đi hỏi mọi người trong giáo đường.”… Mặc dù vốn là không có bất cứ thân hữu nào chứng kiến rồi, chỉ có chúng ta mấy người, coi như là một… Hình thức…Hứa hẹn … Đi. Thuận tiện nhắc tới trong phòng hóa trang hoàn lại có rất nhiều tây phục, có thể miễn phí cho mượn!”

Nhìn cũng đã có mấy người muốn di chuyển đi, Lý Dịch Phong đẩy Trần Vỹ Đình còn đang cười, nhìn hắn một cái, hắn ngẩn người, nhanh chóng ngoắc các biểu ca biểu đệ theo hắn. Lý Dịch Phong ở lại thúc Ninh Trí Viễn còn đang do dự. Nhìn Ninh Trí Viễn bị đẩy đi, còn lại mấy người liếc nhau, cũng đi theo.

Đem mọi người đưa vào hai phòng khác nhau cho họ thay quần áo, sau đó Lý Dịch Phong cùng Trần Vỹ Đình mới nhớ tới trong giáo đường không có một bóng người.

Trần Vỹ Đình tới vừa lúc nhìn thấy Lý Dịch Phong đang nghịch những bông hoa hôm nay dùng bố trí hôn lễ, khóe miệng cong lên biểu hiện cậu tựa hồ rất vui vẻ. Nhìn thấy cậu nhắm mắt lại cúi đầu khẽ hôn một cánh hoa nhỏ, Trần Vỹ Đình không kìm nén được chạy tới, từ phía sau ôm thắt lưng cậu.

“… Uh? Làm sao vậy?” Lý Dịch Phong khó hiểu nghiêng đầu hỏi người yêu, thanh âm mang theo một chút ý cười.

“… Phong Phong, chúng ta cũng kết hôn đi.”

Lý Dịch Phong lặng đi một chút, Trần Vỹ Đình kia không quá hoàn mỹ thậm chí phát âm vẫn còn pha tiếng Quảng có chút ngốc nghếch, cậu khó tin quay đầu nhìn người yêu, nhưng lại chỉ nhìn thấy chân tình đong đầy trong ánh mắt.

“… Tuy nói hôm nay cái này vốn là Dật Trần ca thay huynh đệ bọn họ bày ra… Nhưng là … Anh cũng có chút tâm động rồi… Mặc dù bây giờ chưa thể công khai, nhưng mà anh cũng không sợ công khai, nếu có chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt… Cho nên…”

Lý Dịch Phong nhìn Trần Vỹ Đình khuôn mặt dần dần hồng lên, rốt cục không nhịn được nở nụ cười. Cậu vụt chạy tới nơi cha xứ hay đứng, nhìn người kia vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng lại chỉ cười rồi rõ ràng tiếng nói:

“Trần Vỹ Đình tiên sinh, xin hỏi con có nguyện ý cùng Lý Dịch Phong tiên sinh kết làm bạn đời, cùng cậu ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, con cũng tôn trọng cậu ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương cậu ấy, cả đời chung thuỷ với cậu ấy không?”

Trong giáo đường tĩnh lặng thanh âm của Lý Dịch Phong đặc biệt vang rất xa.

Hắn nhìn Lý Dịch Phong đối với mình cười rất tươi, liền rốt cục không nhịn được đáp lại: “Đương nhiên, con nguyện ý.”

Lý Dịch Phong cười càng rạng rỡ, sau đó gật đầu: “Uh uh, vậy ta tuyên bố bắt đầu từ hôm nay Trần Vỹ Đình chính là tiểu thê tử của Lý Dịch Phong rồi!”

Trần Vỹ Đình lặng đi một chút, nhìn cậu đang cười khanh khách thậm chí run cả người, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu đi tới, một tay vòng qua người ôm cậu vào trong lòng, kề bên tai cậu hỏi nhỏ: “Uh? Em thử lập lại lần nữa?”

Tựa hồ là cảm giác được bên tai có hơi thở ấm áp của Trần Vỹ Đình, Lý Dịch Phong có chút giật mình né, một bên cười cầu hoà bảo không có gì không có gì. Đợi rốt cục cười đủ rồi, mới dừng lại nhìn Trần Vỹ Đình, sau đó vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nhướn người hôn hắn: “… Em nói, em cũng nguyện ý.”

Hai người cọ cọ trán trán, nhìn mặt mình phản chiếu rõ trong ánh mắt đối phương, rốt cục không nhịn được, cùng nhau cười.

Đồ Tô cùng Trần Tam Lục đã thay đồ xong, hiện đang trốn ở cửa giáo đường, cảm giác được không nên đi vào, vừa lại cảm giác được quang cảnh tình tứ của hai người kia sắp làm mù hai mắt.

Đột nhiên có người kéo kéo góc áo mình, Đồ Tô ngẩn người, quay đầu lại nhìn thấy Khương Hi Vũ có chút buồn bực mà nhìn mình, cậu liền nhẹ giọng hỏi làm sao vậy. Khương Hi Vũ ngẩng đầu nhìn Đồ Tô vừa lại nhìn Trần Tam Lục, sau đó cúi đầu kéo kéo tây phục trắng trên người, nhỏ giọng nói: “… Hi Vũ không có mặc qua…quần áo như vậy … Cảm giác …là lạ… Không thoải mái…”

Không đợi Đồ Tô cùng Trần Tam Lục nói, tiếng A Đình phía sau truyền đến: “Ngốc tử, em mặc cái gì cũng đẹp.”

Khương Hi Vũ vừa quay đầu lại, A Đình liền đã tiến đến bên cạnh cúi đầu hôn lên trán cậu. Ngẩng đầu nhìn ở cửa chỉ có Đồ Tô cùng Trần Tam Lục hai người, những người khác còn chưa có đi ra, hắn liền cười dắt Khương Hi Vũ vào trong giáo đường. Hi Vũ có chút sợ hãi chần chừ, nhưng hắn đã nhẹ giọng nói “… Hi Vũ đừng sợ, theo anh đi.”

Thấy A Đình ánh mắt thâm tình, Khương Hi Vũ không nhịn được liền gật đầu: “Hi Vũ không sợ, có A Đình rồi.”

Hai người đang thân mật kia thấy A Đình cùng Khương Hi Vũ nắm tay đi đến, ngẩn người nhanh chóng buông nhau ra. Trần Vỹ Đình rất tự giác mà đem vai trò cha xứ tặng cho Lý Dịch Phong, chính mình lui qua một bên cầm lấy camera.

Giáo đường từ cửa đến nơi làm lễ cũng không xa, nhưng lại muốn từng bước một đi qua. Khương Hi Vũ cũng không hiểu nhiều, chỉ là theo bên cạnh A Đình, từng bước một đi tới.

Đột nhiên nghe được người bên cạnh nhẹ nhàng thì thầm:

“… Hi Vũ, gặp em chính là điều đẹp nhất trong đời anh.”

“Anh vốn tưởng rằng chính mình cả đời ở trong bóng tối rồi, nếu như không phải gặp được em, thật sự không biết chính mình bây giờ vốn là như thế nào.”

“… Khương Hi Vũ, em là ánh sáng trong cuộc đời của A Đình này.”

A Đình quay qua nhưng lại nhìn thấy Khương Hi Vũ đôi mắt có chút phiếm hồng, nhất thời liền luống cuống tay chân: “Này, ngốc tử, em khóc cái gì, anh nói sai cái gì rồi sao?” Người kia chứng kiến A Đình bối rối, mới ngẩn người nhanh chóng lắc đầu, lấy tay lau nước mắt: “… Không có… Hi Vũ, Hi Vũ chỉ là rất vui…”

“… Hi Vũ… thích nhất là A Đình… Uh, không đúng… Yêu nhất là A Đình…”

Hai người vừa lúc đi tới nơi làm lễ, nhìn nhau cười.

“A Đình tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý cùng Khương Hi Vũ tiên sinh kết làm bạn đời, cùng cậu ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng cậu ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương cậu ấy, cả đời chung thuỷ với cậu ấy không?”

A Đình thâm tình nhìn Khương Hi Vũ, gật đầu: “Nguyện ý.”

“Khương Hi Vũ tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý cùng A Đình tiên sinh kết làm bạn đời, cùng anh ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng anh ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương anh ấy, cả đời chung thuỷ với anh ấy không?”

Khương Hi Vũ rất nghiêm túc nhìn A Đình gật đầu: “… Hi Vũ nguyện ý.”

“Ah~… Có nhẫn thì tốt rồi…” Lý Dịch Phong đứng ở chỗ cha xứ có chút buồn bực nói. Vừa dứt lời liền thấy A Đình từ túi áo móc ra một cái hộp nhỏ, mở ra bên trong là một đôi nhẫn bạc. Cậu ngẩn người, nhỏ giọng nói quả là chuẩn bị chu toàn ah~.

An Dật Trần không biết từ khi nào đến ngồi xuống vị trí khách dự cười cười: “Đương nhiên, cũng không xem là ai bày ra.”

Lý Dịch Phong rất không khách khí liếc An Dật Trần, sau đó quay lại nhìn A Đình cùng Khương Hi Vũ trao nhẫn, sau đó nói:

“Cầu Chúa ban phúc, hai chiếc nhẫn này thay cho lời thề, mong hai người từ nay về sau yêu thương lẫn nhau, vĩnh viễn không chia cách, vĩnh viễn hợp nhất!”

“Khụ, A Đình tiên sinh, anh có thể hôn bạn đời của mình rồi.”

A Đình xoay lại nhìn Khương Hi Vũ, đem cậu sắc mặt có chút ửng hồng kéo lại, áp vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: “… Hi Vũ, anh yêu em.” Không chờ Khương Hi Vũ trả lời, hắn liền nâng mặt cậu sau đó hôn một cái.

Mọi người cũng kịp lúc chạy đến ngồi vào ghế, trong giáo đường an tĩnh bỗng nhiên vang lên từng đợt tiếng vỗ tay.

Nhìn A Đình nắm tay Khương Hi Vũ ngồi xuống một bên. Lăng Việt cùng Thôi Lược Thương liền quay đầu nhìn Đồ Tô cùng Trần Tam Lục ở đối diện, bốn người đang suy tư xem ai nên là đôi thứ hai, vừa lúc Lâm Hạo thở hồng hộc chạy vọt vào trong giáo đường, một tay nắm cửa một tay dùng sức vỗ ngực.

Trần Quân Bình sốt ruột đứng dậy đến hỏi làm sao vậy.

Lâm Hạo đối với Trần Quân Bình phất phất tay ý bảo mình không sao, không nên lo lắng, sau đó hít vào một hơi, đối với An Dật Trần hét lên:

“… Không hay rồi Dật Trần ca, đại ca… đại ca…không biết chạy đâu mất rồi —— “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK