• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Lược Thương ngay lúc này tâm tình vốn là hôm nay buổi sáng trước khi xuất môn tại sao không xem lịch!

Hắn hôm nay sáng sớm sau khi rời giường xuống lầu ăn điểm tâm liền bị trợt chân nhân tiện từ thang lầu lăn xuống, khiến đám người dưới lầu đang ăn điểm tâm liền sợ hãi, nhưng cũng không biết vốn là da dày thịt béo hay là như thế nào, hắn một chút trầy xước cũng không có, vì vậy vẫn là hoàn hảo đi làm.

Kết quả trên đường đi lại bị tông xe, xe trực tiếp được kéo đi sửa, hắn cũng chỉ có thể khó nhọc đón xe bus lảo đảo đi đến sở làm.

Sau đó xe bus trên đường xảy ra tai nạn xe —— nếu không hắn xuống xe vốn là gặp đồng sự rồi, thật không biết hôm nay mất bao lâu mới có thể thấy được sở làm.

Đến cảnh cục xong Thôi Lược Thương nhân tiện nghiêm trang theo sát thủ trưởng nói hôm nay bất cứ nhiệm vụ gì cũng đừng tìm hắn, hắn sợ trong khi đi bắt mấy tên cướp bóc trên đường sẽ gặp tai nạn xe… Muốn như vậy thật sự là muốn mất chức rồi. Thủ trưởng hắn liếc mắt một cái, tỏ vẻ ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, làm sao mỗi ngày lại có nhiều tên cướp bóc, tội phạm hay kẻ sát nhân cho ngươi tìm bắt, đàng hoàng đến chỗ mình làm việc ngồi đi.

Hướng về bàn mình, Thôi Lược Thương cảm giác được mắt phải đột nhiên nháy, tâm lý lo lắng một chút, nghĩ thầm quả nhiên hôm nay xuất môn bất lợi ah~. Hắn kéo ghế bất đắc dĩ ngồi xuống.

Mở laptop sửa sang lại tư liệu không tới mười năm phút, Thôi Lược Thương lại ngồi không yên. Hắn tính tình thật sự không thích hợp ngồi ở phòng làm việc sửa sang lại tư liệu hay phân tích án kiện vân vân, cho nên hắn liền vất hết đống tài liệu sang một bên, chạy đi tìm đồng nghiệp tán chuyện, nhân tiện nghênh ngang xuất môn tuần phố.

Ở dưới lầu nhìn xe đạp hồi lâu, Thôi Lược Thương vẫn còn sợ, sau cùng hắn quyết đoán mà lựa chọn đi bộ tuần phố.

Sau đó ah~… Tuần phố ngay lúc gặp một tên trộm nhỏ, cảnh sát Thôi thân thủ kiện tráng đương nhiên một phát nhanh gọn túm lấy đưa đến sở cảnh sát gần đó. Kết quả sau đó đi tiếp qua hai con phố rồi có chút khát nước nên muốn mua bình nước uống mới phát hiện bóp tiền không thấy nữa rồi.

Quay đầu chạy về đồn cảnh sát khi nãy, quả nhiên tìm được, mặc kệ đồng chí cảnh sát trong đồn ngăn trở đánh người nhưng bóp tiền của Thôi gia gia ngươi cũng dám trộm, thật không thể tha thứ. Sau khi tát tên trộm hai cái, mới cầm lấy bóp tiền cảm thấy mỹ mãn mà đi.

Khi đến cửa hàng tiện lợi, lần này rốt cục thành công mà mua được nước suối, nhưng còn chưa kịp uống thì một người phụ nữ loạng choạng chạy xe từ xa tới. Thôi Lược Thương há hốc mồm nhìn bởi vì vốn là đường xuống dốc cho nên cô gái đang lái xe kia tốc độ cực nhanh, hắn liền cầm chai ném đi, nhanh như cắt lao ra đỡ.

Bản thân vốn là cảnh sát nên đã tiếp xúc với trường hợp này không ít, thực sự nữ nhân tập lái xe kiểu này ảnh hưởng đến mọi người lắm ah~, vạn nhất đụng vào người ta cũng bị thương không ít. Nhìn cô gái bĩu môi bảo ngươi nói nhiều quá, Thôi Lược Thương mới giật mình, chính mình mới vừa rồi hình như là y hệt Trần Tam Lục… Ở chung quá lâu liền bị lây bệnh.

Bất đắc dĩ gãi gãi đầu, Thôi Lược Thương vẫn là không nhịn được khuyên nàng tìm người dạy lái, đừng tự mình ở trên đường lái xe. Sau đó nàng ngẩng đầu đối với Thôi Lược Thương nói: “Vậy anh dạy tôi đi!”

Đây là lí do tại sao bây giờ Thôi Lược Thương một bên dắt xe một bên dìu nữ nhân rồi.

Hai người dọc theo ngã tư đường đi tiếp, sau đó dừng ở cửa một trường học nghỉ ngơi, Thôi Lược Thương xuống xe sau dìu nàng xuống tựa vào, cả hai cùng nghỉ ngơi lấy sức.

Hắn dùng tay lau mồ hôi, quay đầu đối với nàng cười cười nói nói. Vừa nói vừa quay đầu nhìn một chút trường học, ô, trường học hình như có chút nhìn quen mắt.

Ngay lúc cô gái cười tủm tỉm nói Thôi cảnh sát dạy thật dễ hiểu, hai người trước mặt truyền đến tiếng đổ chồng sách “rầm”.

Thôi Lược Thương theo tiếng động quay đầu lại, chính là nhìn thấy Trần Tam Lục trợn mắt há hốc mồm đứng ở cổng nhìn hai người ‘ thân mật khăng khít ’, Thôi Lược Thương lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện hắn theo thói quen mà dắt cô gái này đi tới trường của Trần Tam Lục. Cúi đầu vừa nhìn phát hiện tay mình vịn xe nhưng lại ẩn sau lưng cô gái, từ chỗ Trần Tam Lục nhìn thành ra là ôm thắt lưng nàng.

Không đợi Thôi Lược Thương mở miệng nói, Trần Tam Lục đã lấy tốc độ ánh sáng khom lưng nhặt sách, sau đó quay đầu vội vã chạy.

“…” Thôi Lược Thương ngẩn người, liền tạm biệt cô gái sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Ngươi xem, quả nhiên vốn là xuất môn quên xem lịch rồi đi.

“Tam Lục, Tam Lục nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu… Tam Lục, thư ngốc. Em đừng không để ý tới anh! Ai ai ai! Đừng lên xe ah~ ——” Thôi Lược Thương cho tới bây giờ chưa phát hiện Trần Tam Lục nguyên lai cũng có thể chạy trốn nhanh như vậy, trơ mắt mà nhìn Trần Tam Lục lên xe bus, Thôi Lược Thương sốt ruột chạy nhanh hơn đến phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy xe bus đóng cửa rồi.

“Này này này! Dừng xe! Chờ một chút —— Tam Lục! Tam Lục! Em hãy nghe anh nói!!!! Vị tài xế này, ta là cảnh sát. Ngươi có thể hay không dừng xe!!!!!”

Người qua đường đều tỏ vẻ trên xe bus kia có phải hay không có tên tội phạm nào đang bị truy nã, nếu như không phải, vậy vị cảnh sát này liều mạng chạy theo xe bus phải giải thích như thế nào đây?

Đang ở phòng khách cùng nhau ăn hoa quả xem TV, Ninh Trí Viễn Khương Hi Vũ cùng Đồ Tô nghe được cửa nhà “ầm” một tiếng bị đẩy ra đụng vào tường, cũng không tự chủ được mà nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó đem ánh mắt đang xem TV chuyển qua cửa ra vào.

Thấy Trần Tam Lục ôm một chồng sách nghiêm mặt không nói một lời đi thẳng lên lầu, sau đó trên lầu vừa lại truyền đến tiếng đóng cửa phòng rất mạnh.

“… Đánh cược một ngàn đồng Tam Lục ca đang ghen.” Đồ Tô yên lặng thu hồi tầm mắt, sau đó tiếp tục ăn táo.

“Hả? Tại sao xác định được.” Ninh Trí Viễn quay đầu tò mò hỏi.

“Gần đây trong nhà phong thủy bất hảo, dấm chua của mọi người nhiều đến mức đệ không cần mua dấm chua rồi.”

Không đợi Ninh Trí Viễn nói tiếp, cánh cửa nhà vừa lại “rầm” một tiếng bị phá rồi —— lần này thật sự là phá nát.

Thôi Lược Thương không màng thay dép liền phi thẳng lên lầu, Đồ Tô quay đầu nghiêm trang hỏi Ninh Trí Viễn: “Đại ca đệ cảm giác được chúng ta phải đổi lại cửa rồi, nhà này cửa quá yếu, va chạm liền sập.” Ninh Trí Viễn tỏ vẻ đồng ý gật đầu: ” … Quay đầu lại ta tự mình đi xem một chút…”

“Tam Lục em mau mở cửa! Nghe anh giải thích đi Tam Lục…” Trên lầu truyền đến tiếng Thôi Lược Thương lo lắng cùng thanh âm gõ cửa.

Gõ không tới một phút, Thôi Lược Thương cũng không kiên nhẫn, chỉ nghe sau mấy giây an tĩnh là “Ầm” một tiếng.

“Trần Tam Lục em đứng lại! Phòng ngủ nhỏ như vậy em chạy trốn chỗ nào được!!”

Đồ Tô cùng Ninh Trí Viễn yên lặng nhìn nhau liếc mắt một cái.

“… Đại ca, phòng ngủ của bọn họ cửa cũng không chắc…”Khương Hi Vũ vừa ăn nho vừa nháy nháy mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút xong lại nói: ” Bất quá… Có thể dùng tiền lương của Lược Thương ca đổi lại cửa… Có đúng hay không? Đại ca…?”

Ninh Trí Viễn xoa đầu Khương Hi Vũ, gật đầu: “… Đại ca nhất định sẽ đổi một cái cửa vừa chắc vừa đắt tiền, đệ yên tâm.”

Thôi Lược Thương bắt Trần Tam Lục đang trốn trong góc phòng ra đẩy lên giường, ấn tay ngăn cậu bỏ chạy: “… Thư ngốc em thật là…bắt anh chạy theo xe bus suốt.”

Trần Tam Lục trừng mắt nhìn, xoay qua nhỏ giọng lầm bầm: “… Cũng không phải em bắt anh làm vậy.”

Nhìn Trần Tam Lục bĩu môi giận dỗi, Thôi Lược Thương không nhịn được nở nụ cười: “Nè, nghe anh nói. Anh chỉ vốn là đi tuần phố nhằm lúc gặp phải nữ nhân kia. Nàng tập xe mà thiếu chút nữa anh bị nàng đụng, sợ nàng sẽ lại gây tai họa nên anh mới dạy nàng lái.”

“Oh, em nghĩ đến anh là cố ý dắt theo nàng đến cửa trường cho em thấy…” Trần Tam Lục kinh ngạc quay đầu nói. Sau đó liền thấy Thôi Lược Thương trố mắt.

“Em nghĩ cái gì vậy hả?!” Dở khóc dở cười hét lên, nhìn Trần Tam Lục vẻ mặt ngốc nghếch khiến Thôi Lược Thương đành chịu thua: ” … Cũng không trách em được, là anh bình thường tuần phố theo thói quen hay đến trường em, hôm nay cũng vậy…”

Trần Tam Lục ngẩn người, tròn mắt nhìn: “… Lược Thương anh thường xuyên đến trường em sao?”

“… Dù có hay không có nhiệm vụ anh đều đến… Còn có thể đứng ngoài cửa sổ nhìn em dạy học …” Nhìn Thôi Lược Thương có chút ngại ngùng cúi mặt, Trần Tam Lục ngơ ngác một chút sau đó mặt nhân tiện đỏ lên: ” … Em… Em… Lược Thương…anh…”

“… Anh cái gì, anh chính là muốn nhìn bộ dáng em lúc dạy học, không thể sao?”

Nhìn Thôi Lược Thương ánh mắt nghiêm túc, Trần Tam Lục đỏ mặt: “… Oh, có thể ah~…”

“Đồ Tô ah~, nhà của chúng ta cánh cửa như thế nào vừa lại bị hư rồi.” Lăng Việt vừa đưa giỏ thức ăn cho Đồ Tô vừa quay đầu hỏi.

Đồ Tô ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Thôi Lược Thương cùng Trần Tam Lục xuống đến, nhân tiện hất cằm chỉ chỉ bọn họ: “Hỏi bọn họ kìa.”

Thôi Lược Thương gãi gãi đầu: “… Cái kia, lần này sửa lại cửa ta sẽ ra tiền…”

Trần Tam Lục đỏ mặt ngồi xuống ghế sa lon, sau đó cúi đầu đối với Ninh Trí Viễn nói nhỏ.

Lăng Việt cười cười đi tới phía sau Đồ Tô nhìn Trần Tam Lục mặt đang đỏ lên, cười nói: “Như thế nào, hôm nay đến phiên hai người diễn màn ghen tuông rồi?”

Thôi Lược Thương cười hai tiếng không trả lời, Trần Tam Lục đỏ mặt cúi đầu.

“… Cũng không biết các người chỗ nào có nhiều dấm chua vậy ah~.” Đồ Tô cười cười dựa vào ghế sa lon, ngẩng đầu cùng Lăng Việt nhìn nhau cười.

Ninh Trí Viễn ở một bên nhíu mày: “Ghen là chuyện thường tình của con người, có quan tâm mới ghen.”

“Đệ đây cùng sư huynh cũng không có ghen ah~, vẫn rất quan tâm đối phương nha.”

Nhìn Đồ Tô đắc ý như vậy, Ninh Trí Viễn ‘xì’ một tiếng thật dài, hỏi ngược lại thật sao. Nghe được Đồ Tô nói chẳng lẽ không đúng sao Trí Viễn liền cười cười nói: “Oh ~ cũng không biết lúc đầu là ai xem Phù Cừ không vừa mắt đây.”

Đồ Tô sắc mặt đỏ lên ngồi bật dậy: “Này! Chuyện cũ năm xưa rồi!”

“Nọ vậy cũng là đệ từng ăn dấm chua.”

Nhất thời không biết như thế nào phản bác Ninh Trí Viễn, Đồ Tô đành im lặng.

“Phù Cừ… là ai?” Khương Hi Vũ ở một bên nghiêng đầu hỏi.

“Uh? Sư muội của Lăng Việt, năm đó điên cuồng theo đuổi Lăng Việt… Oh phụt….haha” Ninh Trí Viễn quay đầu vừa cười vừa giải thích với Khương Hi Vũ, lại bị Đồ Tô ném một quả táo trúng ngay mặt.

“… Ghen vốn là chuyện tốt.” Lăng Việt cười cười vuốt tóc Đồ Tô  “… Uh, huynh chính là cố gắng ăn ít dấm chua.” Thấy Đồ Tô ngẩng đầu lên thần sắc buồn bực, Lăng Việt liền giải thích: “Không phải nói không cần đệ oh, mà là huynh tin tưởng đệ.”

Ngẩn người, Đồ Tô ân một tiếng gật đầu.

Ninh Trí Viễn vuốt vuốt cái mũi bị quả táo đập vào, ngẩng đầu nhìn Lăng Việt: “Ngươi xác định?”

Lăng Việt khó hiểu ừ một tiếng, không biết Ninh Trí Viễn muốn làm cái gì. Cậu liền chớp mắt hỏi hắn: “Dám đánh đánh cược không?” Lăng Việt nhíu mày, không chút suy nghĩ liền trả lời có cái gì không dám, ta là tuyệt đối tin tưởng Đồ Tô.

Ninh Trí Viễn gật đầu cười: “Tốt lắm Lăng Việt, ngươi tháng sau tiền lương nhân tiện toàn bộ cống nạp cho bổn thiếu gia đi.” Sau đó ngay lập tức móc ra điện thoại di động gọi ai đó…

“Tô Tô mình tới rồi! Nghe Trí Viễn đại ca nói cậu nhớ mình ah~! Tô Tô kỳ thật mình cũng nhớ cậu lắm ~ lần trước cậu giúp mình chiếu cố Tiểu Thanh tốt như vậy, mình còn chưa kịp cảm tạ ~ “

Lăng Việt khóe miệng có chút giật giật nhìn Phong Tình Tuyết vừa vào nhà đã bay đến chỗ Đồ Tô.

“Tô Tô, cậu có phải hay không gầy đi? Chẳng lẽ là bị bệnh rồi? Ai nha, cậu phải chăm sóc sức khoẻ đi chứ. Được rồi được rồi Tô Tô, mình mấy ngày hôm trước cùng tổng biên tập ăn cơm tìm được một nhà hàng siêu ~ cấp ~ ngon, chúng ta đi ăn cơm có được hay không? Coi như đáp tạ cậu chuyện Tiểu Thanh ~ “

“… Ách, Tình Tuyết, khách khí làm gì. Ăn cơm ở đó tốn kém lắm…”

“Nhanh đi nhanh đi, chúng ta còn có thể tâm sự nha ~ “

Nhìn Phong Tình Tuyết ôm tay Đồ Tô kéo ra ngoài, Lăng Việt đại não hoàn lại chưa kịp phản ứng, thân thể cũng đã trước một bước di chuyển đến nắm lấy cổ tay Đồ Tô kéo lại ôm, sau đó nghiêm túc đối với Phong Tình Tuyết nói: “Đồ Tô sẽ không theo cô đi đâu.”

Phong Tình Tuyết nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lăng Việt liền nhếch môi cười hắc hắc, quay đầu đối với Ninh Trí Viễn nói: “Ninh đại ca đừng quên mời muội ăn cơm oh ~ “

“Đương nhiên, muốn ăn cái gì cứ nói, Lăng Việt trả tiền.”

Nhìn Ninh Trí Viễn cùng Phong Tình Tuyết cùng nhau cười sảng khoái, Lăng Việt ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn Đồ Tô đang cười khẽ, bất đắc dĩ ngã đầu lên vai cậu: “… Quả nhiên vẫn là ghen ah~.”

Đồ Tô sau khi nghe được không nhịn được cười cười: “… Như vậy là tốt rồi.”

Chính là có yêu thì mới có ghen ah~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK