Đồ Tô có chút ngạc nhiên, Thôi Lược Thương mà cũng có thể làm cho Hi Vũ im lặng ngồi một chỗ vẽ tranh, không ồn ào muốn đi tìm A Đình, tính ra thì được việc hơn so với Ninh Trí Viễn.
Một khi yên lòng liền nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa rồi vẫn sợ hai người đều thần kinh thô, lỡ mà xảy ra cãi nhau hoặc là tranh chấp đều đem Khương Hi Vũ quên mất, vội vã chạy trở về xem ra là lo xa.
Đồ Tô lén lút đi đến cạnh Khương Hi Vũ, hơi ngạc nhiên khi thấy hắn đang vẽ Tam Lục. Ngẫm lại đại khái hiểu được nguyên nhân, Đồ Tô nhịn không được cười.
Bệnh tự kỷ của Khương Hi Vũ hiện tại đã tiến triển tốt hơn nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc không muốn làm gì cả, chỉ muốn đi tìm A Đình. Cho nên trong nhà luôn phải có người ở cùng hắn dời đi lực chú ý của hắn. Cũng vì thế mà Đồ Tô mới lựa chọn công việc phiên dịch sách, tranh thủ thời gian ở trong nhà chiếu cố hắn.
Đương nhiên, việc Ninh Trí Viễn ăn không ngồi rồi là ngoài ý muốn. Thân là lão Đại, hắn hiển nhiên phải kế thừa gia nghiệp. Khổ nỗi đại thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ không thích quản lý xí nghiệp. Ngươi bảo hắn ở nhà ngồi trước màn hình máy tính, làm một ít việc, làm hợp đồng vân vân hắn làm dễ như trở bàn tay, vài phút đã xong. Nhưng bảo hắn mỗi ngày đúng giờ đi công ty làm việc, đừng mơ. Sau lại lúc An Dật Trần theo đuổi hắn, hắn thuận tiện đem công ty bên An Dật Trần hợp lại với công ty nhà mình, tự bản thân thì ở nhà giải quyết công việc, mỹ kì danh gọi là bảo đảm hậu cần.
Cho nên tuy rằng Ninh Trí Viễn ở trong nhà suốt ngày, kỳ thật phần lớn thời gian là ở trong phòng gõ gõ máy tính, chiếu cố Khương Hi Vũ tự nhiên không thể giao cho hắn.
Huống chi...... Ninh đại thiếu gia tự bản thân đã như đứa nhỏ, làm cho hắn ở cùng Hi Vũ, cả nhà đều lo lắng, càng đừng nói A Đình.
Đồ Tô nhẹ nhàng đứng dậy đi xuống bếp, liền thấy Ninh Trí Viễn vỗ vỗ thắt lưng lắc lắc cổ đi xuống.
“Nga, đã trở lại?” Ninh Trí Viễn quẹo vào phòng bếp rót chén nước sôi để nguội, hướng Đồ Tô gật gật đầu, sau đó ánh mắt đột nhiên bị chiếc hộp trên tay hắn hấp dẫn, chỉ tay hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hả? Là điểm tâm.” Đồ Tô nhìn chiếc hộp trong tay, tiện tay để lên bàn.
Ninh Trí Viễn nghe được điểm tâm mắt liền sáng, lập tức hô hào chính mình mới vừa đọc xong rất nhiều bản kế hoạch, tốn khá bộn nơron thần kinh, vừa lúc cần điểm tâm đến bổ sung, liền ôm hộp mở ra ăn.
Đồ Tô tuy rằng rất muốn phản pháo điểm tâm làm gì bổ sung được nơron, nhưng ngẫm lại bất quá chỉ là điểm tâm biên tập đưa cho hắn, ăn liền ăn đi. Lắc lắc đầu, Đồ Tô xoay người lên lầu cất văn kiện.
Kết quả mới vừa lên lầu không đến mười phút liền nghe đến tiếng còi từ dưới lầu vang lên, càng ngày càng vang, còn có Thôi Lược Thương nói lớn: “Này! Ninh Trí Viễn anh làm sao vậy!!”
Đồ Tô vội mở cửa chạy xuống. Thấy Ninh Trí Viễn đầu đầy mồ hôi sắc mặt tái nhợt ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, hắn cũng lắp bắp kinh hãi: “Sao lại thế này?”
“...... Hi Vũ nghe được, “rầm” một tiếng, đại ca liền...... Trên mặt đất...... Rất thống khổ...... Rất khó chịu......” Khương Hi Vũ ủy khuất nắm chiếc còi đeo trước ngực, mờ mịt nhìn Đồ Tô.
“Trí Viễn?!”
Cửa chính “cạch” một tiếng mở ra, mấy người tan sở về nhà đều vào cửa đổi giày.
An Dật Trần mắt sắc liếc một cái liền thấy được Ninh Trí Viễn nằm trên sàn phòng khách, cả kinh quăng cặp hồ sơ qua một bên chạy tới. Mấy người khác đi vào sau cũng vội chạy qua.
Một đám người đứng xung quanh giường của Ninh Trí Viễn, khẩn trương nhìn Lâm Hạo – người bị điện thoại của bọn họ oanh tạc sau đó bị A Đình đi bệnh viện trực tiếp bắt về nhà.
Lâm Hạo ngược lại tương đối bình tĩnh, khám bệnh xong yên lặng quay đầu hỏi mọi người: “Đại ca đã ăn cái gì?”
“...... A? Là điểm tâm.” Đồ Tô yên lặng đưa hộp điểm tâm đang ăn dở qua. Lâm Hạo cúi đầu ngửi ngửi, nhíu mày.
“...... Là ngộ độc thức ăn.”
“Không thể nào, đây là đồ biên tập tặng ca mà.” Đồ Tô không thể tin được nhìn Lâm Hạo. Lâm Hạo lục lọi hộp thuốc của mình tìm thuốc, nhún vai, làm sao hắn biết được biên tập có âm mưu gì.
Lăng Việt nghe đến là biên tập đưa cho Đồ Tô, sắc mặt tái đi, quay đầu đối Đồ Tô chân thành nói: “Về sau đừng nhận nữa.” Đồ Tô gật đầu.
“...... Được rồi mọi người có thể đi ra ngoài, đều tập trung ở đây không nóng sao.” Lâm Hạo nhìn mấy loại thuốc trong tay, quay đầu tỏ vẻ mấy người không nóng nhưng đệ thì thực nóng.”Còn nữa, lần sau mà lại xảy ra chuyện như vầy mọi người làm ơn đem ca đi bệnh viện thay vì đến bệnh viện bắt đệ đem về dùm được không? Mấy người không biết mấy điều dưỡng, bác sĩ khác tưởng đệ đụng chạm tới xã hội đen, vẻ mặt có bao nhiêu phấn khích đâu.”
Lâm Hạo thật bất đắc dĩ. Bởi vì cả nhà ở vùng ngoại ô, cách bệnh viện quá xa không thuận tiện, hắn đã dọn ra ngoài ở từ khi tự mở bệnh viện tư. Hôm nay bị A Đình hấp tấp vác lên vai từ văn phòng đem ra xe, bệnh nhân trong bệnh viện đều ở 2 bên vây xem, cái này hay rồi, trở về phải tốn bao nhiêu nước miếng để giải thích.
A Đình nhìn Lâm Hạo bộ dạng mất hứng, Khương Hi Vũ lại ở bên cạnh không ngừng kéo kéo áo, nhẹ nhàng xin lỗi: “Ngượng ngùng, ta rất nóng vội.”
Lâm Hạo quay đầu cho Ninh Trí Viễn uống thuốc.
Lâm Hạo không nói gì nghĩa là Ninh Trí Viễn vô sự. Mọi người cũng đều ra khỏi phòng. Trong chốc lát trừ bỏ Ninh Trí Viễn mặt nhăn mày nhíu vì đau ở trên giường cùng Lâm Hạo đang cho hắn uống thuốc, trong phòng cũng chỉ còn lại An Dật Trần gắt gao cau mày, một mực ở cạnh giường nắm tay Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ không biết vì sao không muốn ra ngoài.
Ngây người một hồi, cảm thấy chính mình không có việc gì làm, Khương Hi Vũ đi quá vỗ vỗ đầu Lâm Hạo: “...... Đệ đệ cố lên...... Hi Vũ cổ vũ tinh thần cho đệ...... Đại ca sẽ khỏe lại...... Ừm......” Lâm Hạo buồn cười nhìn Khương Hi Vũ, gật đầu: “Vâng, Hi Vũ ca trước ra ngoài đi, ta lát nữa sẽ xuống.”
“...... Lâm Hạo, cùng ăn cơm chiều được không?” Khương Hi Vũ cao hứng tăng thanh âm, mặt đều hồng lên. Nhìn Lâm Hạo gật đầu nói đương nhiên lại càng cao hứng. Gật gật đầu nói Hi Vũ chờ đệ, chạy ra khỏi phòng.
“...... Lâm Hạo...... Đắng quá đi......” Ninh Trí Viễn thanh âm yếu ớt từ trên giường truyền tới, Lâm Hạo liếc hắn một cái, bất động thanh sắc đem toàn bộ phần thuốc còn lại nhét vào miệng hắn, cười nói: “Đại ca, thuốc đắng dã tật mà ~”
“..................”
Ninh Trí Viễn hiện tại thật nghiêm túc đắn đo xem chính mình có nên đến công ty ở một thời gian hay không. Tóm lại là gần nhất luôn ở nhà cảm thấy không quá an toàn.
Thật sự, không quá an toàn.