“ Nữ nhân, ngươi … ngươi quá vô lễ! Ngươi thế nhưng dám… dám ném thứ bẩn thỉu đó vào người Sesshoumaru – sama!” Jaken đứng một bên nhảy nhót liên hồi, chỉ hận không thể tiến lên đốt nàng thành tro!
“ Các ngươi đắc tội ta trước, vậy mà còn dám nói hay sao!” Nàng đâu có tự nhiên mà ném giày vào người hắn chứ! Nàng bình thường cứ xem như là rất tùy hứng, nhưng cũng chưa đến mức hành xử như vậy!
“ Sesshoumaru – sama, ngươi tha cho tỉ tỉ được không? Tỷ ấy là con người, sẽ không chịu được mất!” Vẫn là Rin tốt bụng hiền lành hiểu chuyện lên tiếng, đứng về phía nàng.
Rin ngẩng đầu, đôi mắt xoe tròn ngây ngô xen lẫn một tia cầu xin nhìn Sesshoumaru, bộ dáng đáng yêu đến mức ngay cả nàng cũng phải xiêu lòng.
Sesshoumaru không nói gì, ánh mắt vẫn rực lửa giận nhìn nàng, bán nguyệt giữa trán càng trở nên diễm lệ lạ thường, chỉ vài giây sau đó, hắn vẫn nâng tay, quang tiên vẫn lạnh lùng lao về phía nàng. Nhưng lần này, nàng không đợi Kagura ra tay đã nhanh gọn cúi đầu xuống né đi, sau đó dùng chiếc giày còn lại ném thẳng vào đầu Sesshoumaru!
“ Ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!” Yuri giận dữ hét lên.
Sesshoumaru dường như chẳng thể ngờ được nàng sẽ phản ứng như vậy, thế nên ngay cả một chút đề phòng cũng không có, khuôn mặt thanh tú trực tiếp hưởng trọn chiếc giày xinh đẹp của nàng.
Kagura nhìn tình cảnh trước mắt nhịn không được nữa, yểu điệu dùng quạt che miệng cười. Tiểu nha đầu này thật có dũng khí, ngay cả Naraku lợi hại như vậy cũng phải kiêng nể tên khuyển yêu này ba phần, vậy mà nàng lại hai lần ném giày vào người hắn!
Sesshoumaru cho dù là người bình tĩnh điềm đạm cũng không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục nhiều đến như vậy, rốt cục quyết định thu lại quang tiên, trực tiếp rút Thiên Sinh Nha phi thân tới. Yuri hoảng hốt la lên một tiếng, theo bản năng nhắm tịt mắt lại.
Đúng lúc đó, một đám yêu quái không biết từ đâu xuất hiện chặn lại Thiên Sinh Nha của Sesshoumaru, nhân lúc đó, Kagura nhanh chóng ôm lấy Yuri, kéo lên chiếc lông vũ đã biến lớn trước mặt, bỏ lại tiếng la hét í ới của Jaken, thong thả rời đi, thẳng về hướng thành Hitomi.
Yuri ngồi trên lông vũ không ngừng thở dốc, lấy tay vuốt vuốt ngực cho thuận khí rồi lại quay sang cười cười nhìn Kagura:
“ May là có đám yêu quái đó đến cứu, nếu không ta thật sự sẽ chết mất! Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá mức!”
“ Hừ! Naraku vẫn phái yêu quái đến cứu chúng ta, như vậy hẳn là vẫn chưa biết chuyện ta trốn đi, vẫn là nên quay về thì hơn” Kagura lạnh lùng hừ một tiếng, quay đi không thèm nhìn nàng. Nếu không phải tại ngươi, chúng ta sao phải rút lui thảm bại như thế này??
“ Tại ngươi không dưng lại đi tìm hắn mà” Nàng bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.
“ Là ai đòi đi theo ta!!!!”
“.. Hứ!”
…
Về đến thành Hitomi, nàng ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng thay đồ, sau đó đi ra ngoài dạo một chút. Nàng cứ đi như vậy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước cái hầm bí mật dưới đất mà Naraku trước đây đã từng cấm. Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng tò mò muốn mở ra xem thử, chỉ xem một chút thôi, nhất định sẽ không sao… chỉ một chút xíu thôi…
Yuri ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở nắp, từ phía dưới lại truyền ra một mùi rất khó chịu, nàng định đóng lại thì bị một đống xúc tua từ trong hầm vươn lên, mạnh mẽ quấn chặt lấy eo nàng kéo xuống.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nàng cảm giác muốn nôn nhưng lại nôn không được!
Khắp nơi đều là những “cục thịt” lớn nhỏ khác nhau, còn có những cục u nổi lên nhìn rất ghê tởm. Yuri còn đang hoang mang vùng vẫy muốn thoát lại nhìn thấy trước mặt là cái đầu của Naraku ở trên một đống xúc tua đen xì. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt, khác hẳn với mọi ngày.
Khi xúc tua kéo nàng đến trước mặt hắn, Naraku mới lạnh lùng mở miệng:
“ Ngươi, vì sao lại chạy đến đây? Không phải đã dặn không được đến gần rồi sao?”
“ Ta… ực, ta chẳng qua… chỉ là tò mò..A ~! Ngươi… Naraku, nhẹ tay chút! Nhẹ tay chút! Xúc tua của ngươi sắp bẻ gãy eo ta rồi!” Yuri lắp ba lắp bắp không nói nên lời, chẳng hiểu sao nàng càng nói thì xúc tua càng siết chặt, khiến nàng chịu không nổi đành phải kêu lên.
Naraku nhíu mày nhìn nàng, nhưng cũng chú ý giảm lực đạo. Dừng một chốc lát, hắn nhắm mắt lại nhếch miệng cười quỷ dị:
“ Thế nào? Đây chính là hình dáng thật của ta, ngươi có cảm thấy kinh tởm không? Có phải hay không rất muốn trốn đi?”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, há mồm không nói gì.
Naraku trong bộ dáng này thật… quá ghê tởm nhưng mà, hắn vừa rồi còn cứu mạng nàng, lại đối xử với nàng rất tốt. Nàng ở lại cũng chẳng phải vì bộ dáng đẹp trai của hắn lúc ở hình dáng con người mà là vì cảm thấy, ở đây rất tốt, rất vui vẻ, lại rất thoải mái mà thôi. Nếu là như vậy, vì sao phải ghét hắn ở hình dáng này? Chẳng có lý do gì!
“ Naraku” Yuri cố gắng vươn tay, ngón tay khe khẽ chạm vào khuôn mặt hắn, dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên mặt hắn, dè dặt nói “ Ta ngay từ đầu đã biết ngươi chính là tổ hợp từ rất nhiểu yêu quái, nếu như từ đầu ghét ngươi, ghê tởm ngươi, thì sẽ không trở lại đây. Không phải sao? Hơn nữa, ngươi vừa rồi còn cứu ta, ta có tư cách gì để ghét ngươi?”
Naraku chậm rãi mở mắt nhìn nàng, đôi hồng mâu dưới màn đêm càng sáng rực lạ kỳ.
Câu nói này của nàng khiến hắn có thể cảm nhận được một cỗ ấm áp, khiến hắn như được an ủi, quan tâm …
“ Naraku, ta không ghét ngươi. Không nên so sánh ta với người khác” Nàng cười cười, vỗ nhẹ lên má hắn “ À, thả ta xuống được không? Ta thực mệt, muốn ngủ một chút… Lúc nãy đã xảy ra một số chuyện”
“ Một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ hối hận với những gì đã nói”
Naraku từ từ đặt nàng xuống đất, định nói thêm gì đó nhưng vừa cúi xuống đã thấy người nào đó dựa vào đống xúc tua phía dưới đầu hắn ngủ ngon lành. Ngon đến mức, trên khóe môi của nàng còn hơi cong lên mỉm cười, hơi thở đều đều không chút rối loạn.
Kanna lúc này mới xuất hiện, nhẹ nhàng đến gần nàng, chăm chú nhìn một chút, sau đó điềm đạm nhìn Naraku:
“ Xem ra việc giáp mặt với Sesshoumaru đã khiến nàng tốn rất nhiều sức lực”
“ Ngươi đi gọi Kagura đến đây”
…
Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh lại thì đã thấy đang nằm trong phòng của Naraku, còn đang nằm trên đùi hắn. Naraku vốn dĩ đang ngắm nhìn ngọc Tứ Hồn suy nghĩ điều gì đó, thấy nàng tỉnh dậy lại cất vào, thanh âm trầm trầm vang lên:
“ Tỉnh rồi sao?”
“ Ưm…” Yuri lười biếng gật đầu, ngáp một cái thật dài rồi dụi dụi mặt vào cái áo lông mềm mại mà Naraku vẫn thường mặc đang dùng làm chăn cho nàng. Phải công nhận là cái áo này rất dễ chịu…
“ Naraku… Tặng ta cái áo này, có được không?” Nàng chớp chớp mắt nhìn Naraku, bày ra một bộ dáng tiểu bạch thỏ đáng yêu nhìn hắn.
Naraku mặt không biến sắc nhìn nàng, sau đó lại quay đi, dứt khoát đáp:
“ Không”
“ Vì sao thế? Ngươi chẳng phải đang là thành chủ sao? Chỉ một cái áo lông cũng tiếc rẻ?” Nàng ngồi bật dậy chống hông nhìn hắn.
“ Không hợp với ngươi” Naraku đứng dậy bỏ ra ngoài, bỏ lại nàng một mình trong phòng hậm hực trút giận lên tấm tatami.
Nhưng đến buổi chiều ngày hôm đó, Kanna lại mang đến cho nàng một cái áo y như thế, chỉ là, không có cái đầu khỉ đáng sợ như cái kia…
Nàng cầm cái áo nhìn một lúc, sau đó ôm vào lòng dụi dụi, trong lòng rộn ràng không thôi. Ha ha, thì ra, Naraku cũng thật chu đáo!