Mấy ngày nay, Điền Kỳ Kỳ vắt nát óc cũng không nghĩ ra ý tưởng gì cho thiết kế mừng thọ cho Lâm lão gia. Đêm khuya, cô đeo kính ngồi ở thư phòng, chiếc kính đã rơi xuống chóp mũi, Điền Kỳ Kỳ vẫn đăm chiêu suy nghĩ.
Nhìn quầng mắt thâm đen của mẹ, Điền Bảo Bảo có chút đau lòng. Chẳng lẽ chú Lâm gây áp lực cho nhân viên đến thế sao? Đến mức mẹ mình phải về nhà làm việc, tăng ca đến khuya.
“Mẹ, gần đây mẹ làm cái gì vậy?” Bây giờ nhìn Điền Kỳ Kỳ như một đứa học sinh đang lao lực học bài, nước tới chân mới nhảy.
“Gần đây mẹ phải thiết kế cho một người. Thôi, khuya rồi, con ngủ nhanh đi?” Thấy con trai của mình tiến vào hỏi thăm, Điền Kỳ Kỳ mới lấy lại được chút tinh thần. Mắt thấy sắp 12 giờ rồi, cô liền thúc giục Điền Bảo Bảo ngủ sớm.
“Mẹ cũng ngủ sớm đi!” Nghe mẹ nói thì chắc không phải là công việc không thuận lợi, Điền Bảo Bảo yên tâm đôi phần. Bỏ ipad trong tay mình xuống, đem một ly sữa bò cho mẹ, rồi ngoan ngoan hiểu chuyện ngủ trước. Cậu nhóc tin mẹ mình có thể hoàn thành được chuyện này.
Điền Kỳ Kỳ thiết kế ra cái nào đều bỏ đi hết, làm ngày làm đêm làm cho thần kinh cô bị suy nhược.
Rebecca cực kì lo lắng cho cô “Kỳ Kỳ, cô không cần bất chấp bán mạng như vậy đâu, nếu làm không được thì nói tôi, tôi sẽ nói Lâm tổng không phạt cô.” Rebecca đưa ly cà phê của mình cho Điền Kỳ Kỳ, tốt bụng khuyên nhủ Điền Kỳ Kỳ.
“Cảm ơn. Tôi đã thiết kế ra nhiều bản vẽ, hay là cô xem một chút rồi cho ý kiến đi. Những bản vẽ ấy tôi không hề hài lòng, cứ thấy thiếu thiếu chỗ nào nhưng không biết thiếu cái gì. “Nghe Điền Kỳ Kỳ nói vậy, Rebecca tỏ ý cô hãy yên tâm đưa bản thảo đây, cô ấy sẽ cân nhắc mà sửa chữa.
Căn cứ vào những ý kiến sửa chữa của Rebecca, Điền Kỳ Kỳ cân nhắc kỹ lưỡng rồi cũng làm xong bản thảo. Điền Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ánh lên tia thỏa mãn.
Nằm xuống, duỗi thẳng người, Điền Kỳ Kỳ nhìn ra phòng khách thấy đèn đã tắt, nghĩ chắc là Điền Bảo Bảo đã ngủ rồi. Cô tháo mắt kính, rón rén vào phòng tiểu Bảo. Nhìn Điền Bảo Bảo ngủ say đến vô ý thức mà đá chăn, bản năng làm mẹ đột nhiên sinh ra, Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhàng đắp chăn lại cho con trai, ấm áp hiền từ.
“Cậu mới không có daddy đấy. Cái đồ có gì cũng nhờ vả daddy, thật đáng thương….!” Điền Kỳ Kỳ vừa định rời đi, lại nghe thấy tiếng nói mớ của Điền Bảo Bảo thì sững người ra. Nhìn con trai ngay cả trong mơ cũng như vậy, chắc ở trên lớp đã chịu nhiều uất ức. Điền Bảo Bảo bên ngoài là một cậu bé kiên cường dũng cảm, nhưng chung quy cũng chỉ mới là một cậu bé bảy tuổi. Còn nhớ rõ lúc ở Mỹ, cậu bé khóc lóc trở về nhà, làm Điền Kỳ Kỳ vô cùng lo lắng.
“Tiểu Bảo, con sao vậy? Ai khi dễ con?” Điền Bảo Bảo là đứa nhóc thông minh, người gặp người thích, bây giờ lại gào khóc trở về, làm lòng Điền Kỳ Kỳ nóng như lửa đốt.
“Mẹ, bảo bảo cũng có daddy đúng không? “Điền Bảo Bảo đứng ở cửa, không đi vào, một bên lau nước mắt, một bên khóc oa oa. Làm trái tim của Điền Kỳ Kỳ tan vỡ. Không cần kể cũng biết đứa nhỏ này đã chịu nhiều ấm ức.
“Đương nhiên rồi. Bảo bảo cũng có daddy, daddy của bảo bảo cực kì xuất sắc, nếu không thì sẽ không sinh ra đứa con thông minh như tiểu Bảo, đúng không?” Mặc dù Điện Kỳ Kỳ hận thấu xương người đàn ông, nhưng không thể chửi bới cha của con trai mình trước mặt tiểu Bảo được. Nghe nói có rất nhiều đứa nhóc lấy cha mình làm tấm gương, cô không nghĩ rằng Điền Bảo Bảo lại thấy mặc cảm về chuyện này.
“Mẹ nói dối, bảo bảo là do mẹ sinh ra. Nếu là như mẹ nói thì sao từ trước đến giờ con không thấy daddy? Bạn bè của tiểu Bảo đều có cha đón đi học.” Lúc ba tuổi, Điền Bảo Bảo thấy mình khác với bạn bè không được cha đưa đón thì nghi ngờ. Điền Kỳ Kỳ được gán ghép cho cái tiếng mẹ đơn thân. Lần ấy Điền Kỳ Kỳ đã giải thích với con là vì một lí do mà cha hắn không ở bên cạnh hai mẹ con mình. Bây giờ Điền Bảo Bảo lại nghi ngờ lần nữa, làm Điền Kỳ Kỳ kêu trời kêu đất không biết phải giải thích như thế nào. Bỗng nhiên cô cũng cảm thấy rất ấm ức. Mấy năm nay ở nước Mỹ cô làm lụng vất vả để kiếm tiền để trang trải cuộc sống, cho con đi học. Cô không nhịn được mà òa khóc. Nhìn thấy mẹ mình khóc, Điền Bảo Bảo liền luống cuống, đung đưa đôi tay, khóc to hơn mẹ mình.
Điền Kỳ Kỳ cũng không khống chế được càng khóc to hơn, phát tiết tất cả những ủy khuất cô đã chịu bao năm qua.
Khóc lâu thật lâu, Điền Bảo Bảo khóc mệt mỏi, dần dần nín khóc, lặng lẽ nhìn Điền Kỳ Kỳ ngồi khóc ở đối diện. Khuôn mặt nhỏ với hai hàng nước mắt còn chưa khô, đôi mắt mới vừa khóc đỏ đỏ hồng hồng.
Sau này Dịch Thần tới nước Mỹ thăm hai mẹ con họ. Điền Kỳ Kỳ uống say, Điền Bảo Bảo vô tình nghe được cô cùng với Dịch Thần nói chuyện, mới biết được mọi chuyện. Cho nên từ đó cậu không vì chuyện của daddy mà khóc lóc đòi Điền Kỳ Kỳ cho cậu nhóc được gặp cha nữa.
Chỉ có những lúc Điền Bảo Bảo chắc chắn tâm trạng mẹ cực kì tốt, nhất định sẽ không nổi giận, mới khéo léo mở miệng hỏi “Mẹ, mẹ nói cho con biết tên của daddy con là gì đi! Mẹ yên tâm, cho dù daddy có là tội phạm giết người, con cũng không chê đâu. “Điền Bảo Bảo cũng chỉ là một đứa nhóc, nội tâm không đủ kiên cường, tự lừa dối mình không phải không có daddy mà daddy chỉ tạm thời rời xa mình thôi.
Điều này khiến cậu nhóc trưởng thành sớm, trở nên thông minh hơn. Điền Kỳ Kỳ rất mong chuyện này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến con trai, cô hi vọng con trai sẽ vui vẻ trải qua thời gian tuổi thơ.
Nhưng đó chỉ là hi vọng thôi, cha đối với một đứa con mà nói, không chỉ là một đại từ xưng hô, một sự tượng trưng, mà là… là một phần quan trong trong cuộc đời!
Nghĩ vậy, sắc mặt Điền Kỳ Kỳ không biến đổi. Điền Bảo Bảo lúc này rất giống với cô lúc còn nhỏ, cô hoang mang không biết làm thế nào. Bởi vì thiếu tình thương của cha từ nhỏ nên cô không thể không kiên cường, tự lập. Đây là cái bóng đè của cô suốt thời thơ ấu, không ngờ loại bi kịch này kéo dài đến đời con trai của cô. Điền Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng tự trách mình. Cô khanh hai tay ôm thân thể của mình, cô nhìn Điền Bảo Bảo một chút, khôi phục lại thần thái vốn có, nhấc chân rời khỏi phòng.
Trong đêm khuya lạnh lẽo, tâm trạng Điền Kỳ Kỳ cực kì nặng nề. Cô ngơ ngác nhìn lên bầu trời đen nghịt, thoáng một chốc, trời đã hừng sáng.
“Kỳ Kỳ, cô có ổn không?” Sáng sớm mới đến công ty, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy của Điền Kỳ Kỳ, Rebecca kinh ngạc đỡ đỡ đôi kính. Rebecca bước đến gỡ chiếc kính mát Điền Kỳ Kỳ đang mang, đưa mặt sát vào mặt cô, nhìn kĩ quầng mắt thâm đen, sưng lên của Điền Kỳ Kỳ “Làm sao vậy? Cô đắc tội ai à? Bị đánh sao?”
Điền Kỳ Kỳ xấu hổ đeo lại chiếc kính mát, che dấu quầng thâm mắt rõ ràng “Rất rõ ràng sao?” Cô hỏi, sợ người sẽ phát hiện ra bộ dáng hiện tại của cô.
“Không phải rõ ràng……Mà là rất rõ ràng. Người bình thường chẳng ai mang mắt kính đi làm cả, hôm nay cô thế này chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này cả. Tôi nói cô đừng tra tấn tuổi trẻ của cô như vậy.” Rebecca thật lòng khuyên nhủ, không hề làm ra vẻ dạy đời.
Điền Kỳ Kỳ nghe hết câu nói của Rebecca thì gục mặt xuống, sắc mặt nặng nề, kéo lê bước chân về chỗ ngồi.
“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Thụy Bối Tạp bước chân nhanh về phía cô.
“Thiết kế mừng thọ Lâm lão gia là cô làm đúng không?”
Điền Kỳ Kỳ mặt vô cảm gật gật đầu. Hiện tại cho dù được tuyên dương trước công ty cô cũng chẳng vui mừng nữa. Cô vô cùng hối hận hồi khuya ngồi ở ghế sô pha suy nghĩ suốt đêm để bây giờ mệt mỏi thế này. Cho đến bây giờ, cha của tiểu Bảo là chuyện đã tra tấn cô suốt bảy năm qua. “Vậy thì cô trực tiếp đưa bản thảo đến văn phòng của Lâm tổng đi. Rồi hai chúng ta ra ngoài một chuyến.”
“Hả? Tôi đi?” Điền Kỳ Kỳ đến đây làm việc đã lâu rồi, nhưng chưa từng gặp qua giám đốc, chỉ có một lần đụng nhau ở thang máy nhưng chưa nhìn rõ lắm. Bây giờ Rebecca phân cho cô đi gặp giám đốc, cô bỗng có cảm giác hơi sờ sợ.
“Điều kiện tốt như vậy cô đừng có từ chối. Bao nhiêu người bon chen được vào văn phòng tổng giám đốc mà không được kia kìa. “Rebecca hơi nói quá, khiến người khác thấy có vẻ châm chóc. Khóe môi Điền Kỳ Kỳ nhếch lên, toát ra khí chất như nữ hoàng.
“Có khoa trương như thế không?” Điền Kỳ Kỳ gãi gãi đầu, cười một cách lười biếng. Nụ cười này làm cho người khác ngây ngốc ngắm nhìn, mang theo vài phần mị hoặc.
Rebecca sờ sờ cằm, “Kỳ Kỳ, cô đừng biểu hiện bộ dạng thuần khiết không nhiễm phàm tục này trước mặt đàn ông. Còn chuyện đến phòng giám đốc, cô đừng bỏ lỡ. Tôi cam đoan chuyện này chỉ có tốt cho cô thôi.” Rebecca vỗ vỗ vai cô, vô tình tiếp thêm động lực cho cô.
Đây là lần đầu tiên Điền Kỳ Kỳ đặt chân lên tầng 100, đứng ở nơi cao như vậy, cô nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, cô cảm thấy cả người choáng váng. Điều chỉnh cảm xúc một chút, Điền Kỳ Kỳ đi đến chỗ thư kí Lâm Đạt “Tôi là Điền Kỳ Kỳ ở bộ phận thiết kế. Xin hỏi Lâm tổng ở đâu?”
“Xin đi theo tôi.” Lâm Đạt trực tiếp đứng dậy, dẫn cô đến phòng giám đốc. “Lâm tổng, Điền Kỳ Kỳ ở bộ phận thiết kế tới.” Nói xong, Lâm Đạt đóng cửa rời đi. Để lại Điền Kỳ Kỳ với một người đàn ông đang vùi đầu vào bàn làm việc, cô bối rối không biết làm sao.