Mục lục
Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Miuomin

Beta by HH

“Mẹ, lúc trước không phải mẹ kiên quyết nói sẽ không liên quan tới bên ngoại nữa sao. Sao chỉ mới một thời gian mà đã thay đổi ý định rồi? Đúng là phụ nữ, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.” Điền Bảo Bảo quở trách. Tất nhiên cậu sẽ không phản đối quyết định của mẹ, nhưng mà đột nhiên mang cậu về nhà thì khiến người ta hoang mang quá. Lần sau nếu còn đưa người khác về thì cậu phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng.

“Bảo bối à, cái câu lật mặt nhanh hơn lật sách không phải dùng trong trường hợp này.” Điền Kỳ Kỳ đẩy Điền Bảo Bảo ra một chút, rồi ngồi bên cạnh cậu nhóc.

“Mẹ bảo, mẹ có cảm giác bị lừa hay sao ý. Bọn họ chỉ dùng có một bữa cơm mà đã khiến mẹ thoả mãn, khiến mẹ thấy ấm áp với không khí gia đình ấy. Có phải mẹ vô dụng quá không?”. Hai người một lớn một nhỏ đều dẩu miệng, bộ dạng, tư thế giống nhau mà chìm trong suy nghĩ. Thật lâu sau, Điền Bảo Bảo híp mắt nói:

“Chuyện này tùy mẹ thôi. Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ có một gia đình như vậy, có con, có mẹ và có ba. Mẹ à, không cần phải lo đâu. Con đi ngủ trước đây.” Điền Bảo Bảo ngáp một cái,vỗ vai Điền Kỳ Kỳ, chạy lon ton vào phòng ngủ trước.

Điền Kỳ Kỳ mơ màng “Sau này chúng ta cũng sẽ có một gia đình như vậy, có con, có mẹ và có ba.” Điều này có thể xảy ra ư??

______________________

“Kỳ Kỳ, giám đốc cho mời cô đấy!”

Mấy ngày nay, đây là câu nói mà Điền Kỳ Kỳ nghe được nhiều nhất từ Rebecca.

“Kỳ Kỳ, cô chạy qua chạy lại nhiều như vậy, tôi nghĩ cái ghế trống nhà thiết kế chính của Điền Lâm sớm muộn cũng sẽ là của cô thôi.. Đến lúc đó cô đừng quên mình đã từng làm dưới trướng của tôi đó.” Rebecca dựa trên vai cô, bộ dạng mình đang rất cần bao dưỡng. Điền Kỳ Kỳ cạn lời….

“Thôi đi, đừng đùa. Tôi thấy Lâm tổng nên chuyển qua phòng chúng ta làm việc cho rồi!”

Điền Kỳ Kỳ trên trán chảy đầy mồ hôi. Trời mới biết Lâm Dật tìm cô vì chuyện gì. Sao cô lại có cảm giác anh ta đang chơi mình nhỉ?

“Sai rồi, Kỳ Kỳ. Tôi lại nghĩ cô nên ôm đồ đến phòng giám đốc ở luôn… Haha…” Một người đồng nghiệp khác cũng chõ miệng vào trêu chọc. Nếu không phải bọn họ biết Điền Kỳ Kỳ có một đứa con bảy tuổi thì bọn họ nhất định sẽ cho rằng Lâm Dật và Điền Kỳ Kỳ có quan hệ mờ ám với nhau.

“Muốn tôi cả ngày đối mặt với cái người tâm trạng thay đổi như thời tiết kia thì thà chết còn hơn.” Điền Kỳ Kỳ miễn cưỡng cầm lấy bản thiết kế đã bị chỉnh sửa tới n lần, đi tới phòng giám đốc.

Tuy rằng trong lòng cô cực kì khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận mỗi lần Lâm Dật đưa ra ý kiến đều rất đúng trọng tâm. Điền Kỳ Kỳ không thể không nghi ngờ rằng, Lâm Dật thật sự rất có năng khiếu ở mảng thiết kế trang sức, chẳng qua là anh ta không muốn làm thôi.

Bước ra khỏi thang máy, Điền Kỳ Kỳ đầu óc tê dại.

“Kỳ Kỳ, giám đốc đang ở bên trong chờ cô.” Lâm Đạt cho cô một ánh mắt hơi khác thường, nhưng cô không thể hiểu được. Vì tần số đi lên đây rất nhiều, nên cô cũng có quen biết với Lâm Đạt và Alan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK