“Lâm tổng!” Tựa hồ không có dự đoán được anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, dẫn phát một trận xôn xao nho nhỏ.
“Không có việc gì, tất cả mọi người đều làm việc đi. Tôi đến xem.” Tầm mắt nhạy bén của Lâm Dật đảo qua văn phòng to như vậy, rốt cuộc phát hiện bộ dáng cúi đầu ảo não của Điền Kỳ Kỳ ở trong một góc, có lẽ là nghĩ quá mức nhập thần, đến anh tới đều không có phát hiện. Có người thấy anh, muốn nhắc nhở Điền Kỳ Kỳ, Lâm Dật lại làm động tác im tiếng ý bảo không cần đi quấy nhiễu cô.
Sau đó anh nhẹ nhàng bước lên, đi về phía trước.
Kính đen Điền Kỳ Kỳ đeo đều sắp rơi xuống chóp mũi, tay trái chống đầu, tay phải nắm bút thỉnh thoảng lại vẽ trên giấy, giữa mày bóng loáng giờ phút này lại gắt gao nhíu lại, hiển nhiên là ý nghĩ gặp bình cảnh. Hiểu được áp lực giờ phút này trong lòng cô, trong lòng Lâm Dật có chút tư vị nói không nên lời.
“Giấy không có thù oán với cô đi, đều sắp bị cô chọc thủng.” Thấy cô dùng ngòi bút dùng sức ấn vuốt trên giấy, giọng nói không lạnh không đạm của Lâm Dật vâng lên, mắt đen âm trầm giảm đi vài phần tinh nhuệ sắc bén.
Điền Kỳ Kỳ cả kinh, không hề dự đoán được đột nhiên sẽ có tiếng nói chuyện ở bên tai cô, nhẹ buông tay, bút lập tức rơi xuống trên bàn, đầu cô cũng thiếu chút nữa rơi xuống, bĩu môi vừa định muốn mở miệng oán giận, lại thấy được dung nhan điêu luyện sắc sảo kia của Lâm Dật, thoáng chốc trở nên á khẩu không trả lời được.
“Tôi có đáng sợ như vậy sao, làm cô đại kinh thất sắc.” Ma âm lãnh mị, mang theo hơi thở tà ácgiống như Satan, phiêu tán ở bốn phía của cô, làm suy nghĩ vốn hỗn loạn của cô trở nên càng thêm hỗn độn không chịu nổi.
Điền Kỳ Kỳ tháo mắt kính xuống, theo thói quen bĩu môi, anh xuất hiện quả thực chính là kinh hách được không. Trên mặt lại là bất động thanh sắc, chỉ ngơ ngác đứng ở trước mặt anh
“Thiết kế đến đâu rồi?” Lâm Dật thu liễm một tia hài hước cuối cùng, không chút cẩu thả hỏi.
Điền Kỳ Kỳ quẫn bách nhìn nhìn sọt giấy vứt đầy cuộn giấy vo tròn, đều là tác phẩm thất bại của cô, anh đều đã nhìn thấy, này không phải biết rõ cố hỏi ư!
“Đi thôi.” Lâm Dật rút ra bút bị cô cầm lại, lôi kéo cô liền đi ra ngoài.
“A? Đi đâu?” Điền Kỳ Kỳ bị cử chỉ không thể hiểu được của anh làm cho không hiểu ra sao, loại tình huống trước mắt này, anh còn muốn lãng phí thời gian của cô sao?
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Lâm Dật thấp mắng một tiếng, lười giải thích với cô nhiều như vậy.
“Nhưng còn chưa tới thời gian tan tầm đâu!” Điền Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Tôi là ông chủ!” Lâm Dật quả thực muốn điên.