Mục lục
Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Heo cute

“Rebecca, tôi đã làm xong lễ vật cho Lâm lão gia rồi, cô đưa lên giúp tôi đi.” Điền Kỳ Kỳ vừa nghĩ đến việc phải gặp Lâm Dật thì liền lo lắng, trong tình huống này cô chỉ biết nhờ Rebecca.

“Sorry Kỳ Kỳ, không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng lượng tiêu thụ ở khu Hoa Đông bị gặp trục trặc cho nên tôi phải đến xem thế nào, chuyện của Lâm tổng cô lo đi, anh ấy không ăn thịt cô đâu mà sợ.”

Nói rồi Rebecca rời đi ngay, chỉ để lại Điền Kỳ Kỳ đứng ngẩn ngơ trong phòng, xem ra chuyện ở khu Hoa Đông rất gấp nhưng mà cô không thể chắc chắn rằng người đàn ông kia không ăn thịt cô được, chẳng phải bảy năm trước anh đã ăn sạch sành sanh cô ư.

Vừa nhớ tới khuôn mặt sắc sảo mà lạnh lùng ấy, tim của Điền Kỳ Kỳ đập nhanh hơn, cô chuẩn bị đầy đủ tâm lý rồi mới xuất phát.

Đây là lần thứ hai Điền Kỳ Kỳ vào phòng của Lâm Dật, anh vẫn duy trì tư thế cắm cúi vào bàn làm việc. Có lẽ là chú ý đến sự xuất hiện của cô, anh ngẩng đầu, “Cô ngồi đi”.

Nói mấy chữ xong, anh đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi bước đến ngồi đối diện cô, “Nghe nói cô đem sản phẩm tới rồi à.”

“Anh xem thử có hài lòng không, nếu không hài lòng tôi sẽ sửa lại sau.” Điền Kỳ Kỳ đưa sợi dây chuyền ra trước mặt anh, dưới ánh mắt thâm thúy của anh, cô liền trở nên tự ti. Mặc dù bản thiết kế đã được anh đồng ý nhưng dù sao thì lý thuyết với thực tế cũng có điểm khác nhau, Điền Kỳ Kỳ hơi hồi hộp.

Lâm Dật cẩn thận nhìn sợi dây chuyền trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, không nghĩ cô ấy lại làm được cái này trong thời gian ngắn như vậy. Nghĩ lại anh đúng là hơi khinh thường cô rồi, cái đáng nói chính là cái này thật sự hoàn mỹ, nhất định ba sẽ rất thích, vậy anh yên tâm về chuyện quà cáp rồi.

“Để cảm ơn, tôi sẽ mời cô ăn bữa cơm.” Lâm Dật vui mừng mà nói ngay.

Điền Kỳ Kỳ giật mình, trong lòng muốn từ chối nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường kia, tỏ vẻ đây không chỉ là một cái trả ơn mà đó chính là mệnh lệnh không thể làm trái. Khuôn mặt góc cạnh kia che dấu hết nội tâm, làm người khác không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì Điền Kỳ Kỳ căn bản không thể từ chối, chỉ biết gật gật đầu.

“Chúng ta sẽ đi nơi nào ăn vậy?” Điền Kỳ Kỳ lơ đãng hỏi, không phải là Hồng Môn Yến đấy chứ.

“Yên tâm, không phải là Hồng Môn Yến đâu” Lâm Dật như có thể nhìn thấu tâm tư của cô, tiếp lời. Từ trước đến nay anh không muốn mắc nợ ai cả. Thật ra lúc nãy anh định nói tăng thêm tiền lương cho cô nhưng lời nói ra tới cửa miệng thì đột nhiên bị chặn lại.

********************

Điền Kỳ Kỳ không mang Điền Bảo Bảo đến cùng, hai người họ dù sao cũng là cha con, cô sợ rằng cái huyết thống kia sẽ làm cho Lâm Dật nghi ngờ. Vậy nên cô luôn không muốn hai người họ gặp mặt nhau.

Điền Kỳ Kỳ vất vả lắm mới tìm được nhà ăn theo như lời mời của Lâm Dật. Cả nhà hàng có thiết kế rất độc đáo, không ở trong Ninh Thành nhưng vẫn rất ưu nhã và xa hoa.

Nhân viên nhà hàng dẫn Điền Kỳ Kỳ đến một cái phòng, Lâm Dật đã ngồi sẵn bên trong, Điền Kỳ Kỳ chỉ gật gật đầu chào hỏi. Hôm nay Lâm Dật mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, trên cổ có một cái nơ rất thu hút ánh nhìn.

“Tôi mới vừa đến thôi, cô ngồi đi.” Lâm Dật hơi buồn cười, mỗi lần nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ, cô đều làm ra vẻ mình phạm lỗi gì đấy, luôn cúi đầu trốn tránh. Nhìn kĩ lớp trang điểm trên mặt Điền Kỳ Kỳ, Lâm Dật hơi vừa lòng, không quá mức tỉ mỉ nhưng tinh tế và đơn giản.

Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Lâm Dật, Điền Kỳ Kỳ hơi ngại ngùng, ngồi xuống. Cô cứ tưởng rằng đây chỉ là một bữa ăn đơn giản cho nên chỉ trang điểm qua loa. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần jean đen, thậm chí cũng không mang cao gót mà chỉ có đôi giày bệt, có khi nào anh nghĩ cô không tôn trọng anh không?

Nhìn thấy hết thảy diễn biến trên khuôn mặt Điền Kỳ Kỳ, đầu tiên là nhìn mình chăm chú, sau đó lo lắng rồi lại khẩn trương, bây giờ lại có vẻ như muốn xin lỗi.

Lâm Dật cảm thấy quá trình thay đổi cảm xúc của cô ấy thật là phức tạp, rồi anh lại nhìn bộ quần áo đơn giản của Điền Kỳ Kỳ, cực kỳ vừa vặn, làn da trắng nõn, nhìn thế nào cũng không ra bà mẹ có con bảy tuổi. Nếu không phải Điền Bảo Bảo có một chút nét giống với Điền Kỳ Kỳ thì nhất định anh sẽ không tin Điền Bảo Bảo là do cô sinh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK