Nàng hăng say lau dọn như thế, một cung nữ đang quét cỏ bên cạnh nhìn nàng rồi nói:“ người là Tài Nữ cơ mà? Sao lại phải ở đây quét dọn?”
Thiện Lâm gãi gãi đầu sau đó cười thân thiện:“ là ta phạm lỗi nên bị Quý Phi nương nương chừng phạt.”
Cung nữ nọ trầm trồ bảo:“ thật vậy ư? Xem ra tiểu chủ còn may mắn chán. Nếu đổi lại là những người khác, vào tay của Quý Phi nương nương là sẽ không có đường sống đâu.”
Nữ Quan khác cũng nói:
“Đúng vậy đó, tiểu chủ đúng là may mắn!”
Thiện Lâm cũng chỉ cười trừ với họ rồi tiếp tục làm việc, nàng xách xô nước đi đến giếng rồi bỏ nước vào. Cái xô này nặng vô cùng, bỗng một bàn tay từ phía sau gọi nàng:“ Tiểu chủ”
Thanh âm nhẹ nhàng êm tai này chắc chỉ có An Ly, Thiện Lâm quay lại, nói:“ là muội?”
An Ly bước đến xách giúp Thiện Lâm cái xô nước rồi bảo:“ để nô tỳ làm giúp người!”
Thiện Lâm cười nói:“ cứ để ta làm là được rồi. Sao muội lại phải nhọc công giúp ta chứ?”
Trần An Ly hí hửng đáp:“ Tiểu chủ là người đã từng giúp nô tỳ, vậy hôm nay nô tỳ sẽ giúp lại người, xem như báo đáp! Vả lại nô tỳ cũng đã làm xong mọi việc rồi.”
“Vậy thì đành phải làm phiền An Ly muội muội của ta vậy!”
Cả hai người họ hăng say lau dọn sạch cả khuôn viên này, tới tận xế chiều mới xong, cả người Anh Thiện Lâm mệt rã rời. Lúc này chỉ muốn nằm yên một chỗ mà thôi.
Khi nàng bước ra hoa viên thì nghe thấy một tiếng đàn vang lên ở gần đây.
“*Phận thuyền quyên ước mơ se tình.
Kết duyên trao với trang hùng anh.
Nào ngờ đâu trái ngang đời hoa!
Phụng Tiên ơi thiếp cam phụ chàng!”
(*): trích Phụng Nghi Đình
Tiếng đàn vô cùng êm tai,hòa hợp với tiếng gió tạo ra một âm thanh dễ chịu, có cảm giác như đang gần với thiên nhiên.
Bước đến gần thì thấy trong một chiếc thủy đình nhỏ ở gần hồ sen có một nữ nhân đang đánh đàn.
Nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều, gương mặt như hoa, nàng ta bận một bộ cung y màu hồng nhạt, mái tóc xả dài.
Chỉ cần một làn gió thổi qua liền khiến tóc nàng ta tung bay lên hóa hợp theo theo gió, những cánh hoa anh đào bị gió cuốn đi kia giống như đang góp phần tôn lên khung cảnh thần tiên này.Anh Thiện Lâm là nữ nhân mà nhìn nàng ta còn muốn động lòng, nam nhân nhìn thấy không biết sẽ ra sao đây?
Cuối cùng tiếng đàn cũng dừng lại, Nam Hải Nghi có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, liền ngước lên thì thấy Thiện Lâm đang đứng đó.
Thiện Lâm đang ngẩn ra,một lát sau mới bừng tỉnh lại, bước đến rần vỗ tay tán dương:“ vị tỷ tỷ đây đúng là đàn hay thật!”
Nam Hải Nghi nhìn Thiện Lâm bằng ánh mắt dò xét, thấy y phục của Thiện Lâm chắc chỉ là Tài Nữ, nên yên tâm trả lời:“ quá khen rồi!”
Thiện Lâm hỏi:“khúc đàn mà tỷ vừa đàn là...?”
“Phận thuyền quyên!”
Sau đó Nam Hải Nghi đứng dậy, nói tiếp:“ khúc nhạc này là của Điêu Thuyền, là một đại mỹ nhân của kinh thành nhưng lại phải gả vào cưới Đổng Trác, người mà mình vốn chẳng hề yêu thương để làm hôn nhân chính trị!”
Nam Hải Nghi cụp mắt xuống, nàng cảm thấy thương cảm cho Điêu Thuyền, bởi vì tình cảnh của nàng bây giờ chả khác gì Điêu Thuyền cả.
Thiện Lâm suy nghĩ một lúc mới bảo:“ vị tỷ tỷ đây có thể cho muội biết tên không? Lỡ như sau này tỷ có đến đây đánh đàn nữa thì muội nhất định sẽ tới.”
Nam Hải Nghi mỉm cười, quay lại nhìn Thiện Lâm:“ ta tên là Nam Hải Nghi, là Tiệp Dư của Hợp Hoan Điện.”
Hóa ra là vị Nam Tiệp Dư hôm nọ mới vào cung, Thiện Lâm liền nhún gối:“ thì ra là Nam Tiệp Dư, muội là Anh Thiện Lâm, Tài Nữ của Thái Cực Điện.”
“vậy muội mới nhập cung à?” Hải Nghi hỏi.
“Đúng vậy!”
Ban đầu Hải Nghi cũng đang rất đề phòng Thiện Lâm, nhưng khi biết Thiện Lâm mới vào cung thì nàng cũng yên tâm hơn.
“Tiểu chủ! Tiểu chủ!”
Linh Sang phía sau chạy đến:“thì ra người ở đây, trời sắp tối rồi!”
Nam Hải Nghi cũng gật đầu, cười với Thiện Lâm một cái rồi cùng Linh Sang quay về Điện Hợp Hoan.
“Tiểu chủ!”
Thiện Lâm giật mình quay lại thì thấy An Ly đang ở phía sau mình, muội ấy nói:“ sao tiểu chủ còn chưa về?”
Thiện Lâm:“ tỷ đi ngay!”
------
Sáng hôm sau.
“Các vị muội muội hôm nay đến sớm nhỉ, bản cung còn chưa ngủ dậy là đã đến rồi.” Lý Hoàng Hậu vừa uống trà vừa nói.
Chung Quý Phi cười nhẹ:“ thỉnh an đúng giờ đương nhiên là việc mà chúng muội cần phải làm rồi.”
Đương nhiên là việc phải làm? Lý Hoàng Hậu chỉ cười khinh. Vốn cũng không muốn nói chuyện với Chung Quý Phi, chỉ liếc mắt sang hướng khác rồi tiếp tục hưởng trà.Hà Đức Phi hôm nay cũng đến, vì không khí buồn chán nên nàng đành hướng về phía Diêu Thục Phi rồi mở lời:“ muội nghe nói hôm qua Điền Thanh công chúa lại phát bệnh, bây giờ đã ổn hơn chưa?”
Diêu Thục Phi chỉ nhẹ nhàng đáp:“ đã đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ Hà Đức Phi quan tâm.”
Chung Quý Phi bảo:“ không biết muội muội chăm ra sao mà lại khiến công chúa điện hạ bệnh quanh năm suốt tháng như thế thì làm sao bệ hạ chịu được? Hãy học tập Đức Phi kìa. Đại Hoàng Tử Nhất Huy mới 2 tuổi mà đã khỏe mạnh như vậy rồi.”
Diêu Thục Phi gượng gạo trả lời:“là muội vô dụng không biết chăm sóc cho công chúa!”
“Nếu thấy bản thân không chăm sóc được cho con mình thì cứ cho Điền Thanh đến Bách Tử điện để cho các ma ma chăm sóc đi!” Lý Hoàng Hậu nói.
Chung Quý Phi bật cười:“ nương nương nghĩ muốn đưa vào đó dễ lắm à? Đâu biết được có kẻ gian nào đó ngấm ngầm mua chuộc nhũ nương đầu độc công chúa hoàng tử thì sao?”
Lý Hoàng Hậu liền đặt ly trà xuống, đanh giọng:“ trước mặt bản cung kẻ nào dám hại người?”
Chung Quý Phi uống một ngụm nước sau đó lấy chiếc khăn tay ra chặm miệng:“ đương nhiên sẽ không có ai dám hại người trước mặt hoàng hậu, vì vậy nên bọn họ mới dám hại sau lưng đấy.”
Thấy không khí bắt đầu căng thẳng, Diêu Thục Phi liền xua dịu Hoàng Hậu lại:“ nương nương nói chuyện nãy giờ cũng khan giọng rồi, hay là uống chút nước đi.”
Lý Hoàng Hậu dường như cũng nhận ra đây là lời nhắc nhở của Diêu Phi, liền nguôi lại.
Chung Quý Phi thấy hoàng hậu đã im lặng, liền chuyển sang đối tượng khác là Hà Đức Phi:“ phải rồi, các Tài Nữ học lễ nghi như thế nào rồi?”
Hà Đức Phi khẽ nói:“ rất ổn. Dường như ai cũng đã học được hết.”
Chung Quý Phi cười gian xảo:“biểu muội của bản cung tính tình ngang ngạnh khó bảo, chỉ mong muội muội quản giáo thật tốt. Vả lại không phải thấy bản thân mình giỏi là có thể dạy cho người khác giỏi theo, bản cung chỉ mong là tới lúc đó sẽ không có ai tiếp tục thất thố giống lần trước nữa.”
Như một lời cảnh báo, Hà Đức Phi chỉ gật đầu nhẹ:“ người quản lý các muội ấy chính là những vị ma ma lớn tuổi trong cung, muội tin là họ sẽ dạy bảo được cho các muội ấy.”
“Vẫn mong là vậy.”
Chung Quý Phi đứng dậy cáo lui sau đó quay về cung Càn Tường.
Phương Chỉ Lôi đã ở đây chờ nàng từ nãy đến giờ, nàng ta đứng dậy chạy đến chỗ nàng:“biểu tỷ! Đến bây giờ muội vẫn không hiểu là tại sao tỷ lại phạt nhẹ ả Anh Thiện Lâm kia như vậy?”
Chung Quý Phi ngồi xuống, rót trà vào ly rồi uống, Phương Chỉ Lôi cảm thấy bực:“ biểu tỷ à! Tỷ mau trả lời muội đi!”
“Lôi nhi à! Muội nghĩ tỷ không muốn sao? Nhưng lúc đó có Hà Phi ở đó, tỷ chỉ đành làm theo luật lệ.”
Phương Chỉ Lôi hậm hực:“ điều muội không hiểu nhất chính là tại sao tỷ phải sợ nàng ta chứ?”
Chung Quý Phi lắc đầu:“ ở trong cung này chúng ta không nên khinh thường ai. Dù chỉ là một tiểu tiện nô. Bây giờ thấp kém nhưng không chừng chỉ sau một đêm mà có thể trở thành phượng hoàng. Hà Đức Phi cũng vậy! Cô ta sinh ra trưởng hoàng tử, có thể lấy đó làm vật chống lưng, nếu sau này trở thành Hoàng đế thì ả sẽ là Tây cung Thánh Mẫu hoàng thái hậu, vì vậy bản cung vẫn phải kiêng dè.”
Phương Chỉ Lôi giậm chân:“nhưng như vậy thì nhẹ cho ả Thiện Lâm kia quá.”
“Chỉ Lôi à! Trong cung này bất kể chúng ta làm việc gì cũng sẽ có người quan sát, vì vậy nên phải giữ một vẻ mặt điềm tĩnh, hỉ nộ không được lộ sắc! Muội cứ như vậy thì làm sao có thể làm chuyện lớn rồi gánh vác cả gia tộc chứ?”
Vẻ mặt giận dữ của Phương Chỉ Lôi cũng thu lại, Chung Quý Phi bèn đứng dậy:“ nếu muốn hại người thì trước hết đừng để kẻ bị hại chú ý tới mình, mà phải làm gì đó thật xa cách với cô ta,đến khi mọi chuyện nổ ra thì chúng ta sẽ không bị nghi ngờ.”
“Vậy tỷ định làm gì?”
Chung Quý Phi liếc cung nữ Lan Châu một cái. Lan Châu cũng hiểu mà dâng lên một bộ lễ phục màu đỏ thẳm. Phương Chỉ Lôi nói:“ đây là...”
“Là lễ phục dành cho Hoàng Hậu, chỉ khác một điểm là bộ y phục này hoa văn và họa tiết ít hơn bộ của Hoàng Hậu nhiều.”
“Vậy tỷ định làm gì với nó?”
Chung Quý Phi vuốt nhẹ bộ lễ phục:“ chỉ cần trước ngày diện kiến hoàng hậu, muội đánh tráo bộ này với bộ của Anh Thiện Lâm, vào hôm diện kiến, hoàng hậu thấy được thì cho dù là thần tiên giáng trần cũng chưa chắc cứu được.”
Phương Chỉ Lôi “ồ” một cái rồi giựt lấy bộ lễ phục đó rồi bỏ đi ngay lập tức.
Lan Châu đứng bên cạnh Chung Quý Phi, ả ta nói:“ thật ra nương nương cũng cần gì phải hao tâm tốn sức vì một ả Tài Nữ chứ?”
Chung Quý Phi ngồi lên bảo tọa rồi cười đắc ý:“ người mà bản cung đang muốn hại đâu phải là ả Tài Nữ đó, mà là Đức Phi!”
“Hại Đức Phi?”
Chung Quý Phi nói:“ Hà Đức Phi là người chọn lễ phục cho bọn Tài Nữ, vậy mà bây giờ có kẻ mặc một bộ y phục giống hệt hoàng hậu xuất hiện, đây là tội khi quân! Hà Phi cũng không tránh liên quan. Nếu hoàng thượng biết được nhất định sẽ trách tội, sự tin tưởng của Hoàng Thượng dành cho Hà Phi chắc chắn cũng sẽ giảm đi đáng kể.”
Lan Châu:“ thì ra là vậy.”
Chung Quý Phi đứng thẳng người dậy, hất nhẹ hai tay áo, ánh mắt nàng đầy kiêu ngạo.
“Kịch hay đang ở phía trước!”
------
Hết chương 12.
10/10/2016