Nàng ta ngã xuống, khóc lóc liên tục:“ để cho ta chết đi, sao lại cứu ta chứ?”
Thiện Lâm đau ê cả người, ngước lên thì thấy nàng ta lại định tiếp tục nhảy xuống hồ thì nàng giựt lại.
“Con a đầu này điên rồi ư? Còn nhỏ như vậy mà đã chạy ra đây đòi tự vẫn?”
Nàng ta lại đẩy nàng ra lần nữa:“ phải, ta điên đó, cứ để cho ta chết!” Nói xong thì nàng ta ôm mặt khóc.
Thiện Lâm nghĩ chắc có lẽ là nàng ta đang gặp chuyện gì đó buồn nên đặt tay lên vai an ủi:“ đừng khóc nữa, trên đời này có vô số chuyện sảy ra. Vui có, buồn có. Bây giờ ngươi gặp chuyện buồn thì về sau nhất định sẽ có chuyện vui đến với ngươi thôi.”
“Vậy chuyện vui đó đến bao giờ mới tới? Phải chờ tới chừng nào? Ta chịu đủ rồi, ta cũng chẳng muốn sống nữa!”
“Ngươi vì chuyện gì mà buồn đến mức phải đi tự vẫn? Cứ nói ta nghe, ta sẽ giúp.”
Nàng ta ngẩng mặt nhìn nàng:“ nhìn qua thì cô chắc chỉ là cung nữ, nếu chỉ một cung nữ mà có thể giúp ta thì ta cũng chẳng cần phải đi tự tử như vậy.”
Thiện Lâm chẳng biết nói gì nữa, chỉ biết khuyên nhủ:“ta biết bản cung ta không thể giúp gì cho ngươi nhưng ngươi đi tự tử như vậy chẳng những không thể giúp được gì cho bản thân mà còn ảnh hưởng đến người khác nữa. Hơn nữa cha mẹ ngươi mà biết thì sẽ rất buồn.”
“Cha mẹ ta chết hết rồi, chỉ còn lại một mình ta. Đích mẫu của ta thì lại rất căm ghét mẫu thân ta, mẫu thân ta chết rồi người cũng giận lây sang ta. Vì vậy mà a ai cũng hắt hủi được ta cả. Thà chết quách đi cho xong.”
“Chính vì cha mẹ ngươi đã chết nên ngươi càng phải sống tốt, ngươi tự vẫn như vậy, xuống dưới đó rồi ngươi nghĩ cha mẹ ngươi có vui không?”
Thiện Lâm cũng chẳng muốn nói nhiều, nàng đứng lên, để lại câu cuối:“ hơn nữa bây giờ ngươi cũng đã vào cung làm cung nữ, hãy quên hết những chuyện khi còn ở ngoài cung đi.”
“Ta không phải cung nữ!”
Thiện Lâm không nghe rõ nàng ta nói gì nhưng cũng chẳng muốn nghe, cứ thế mà đi luôn.
Từ đâu một đám cung nương chạy đến, lo lắng nói:“Nguyệt Hằng Công Chúa, sao người lại ra đây?”
Nguyệt Hằng đứng dậy, gằn giọng:“ chuyện ta đi đâu cũng phải xin phép các người à?”
“Không phải, chỉ là Công chúa điện hạ ra ngoài một mình như vậy nếu để Thái Hậu biết nhất định sẽ trách phạt ngươi.”
Nguyệt Hằng cười khinh:“trách phạt, dù ta có ra đây hay không thÌ bà ấy vẫn có cớ trách phạt ta thôi, đâu cần lý do?”Tiểu cung nữ nói:“ điện hạ à, hay là chúng ta về cung thôi.”
Cũng không muốn làm khó gì họ, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời rồi về cung.
------
Đi nãy giờ như vậy tất nhiên Tôn Thanh Mục cũng trách tội nàng rất nhiều, nàng cũng chỉ cúi đầu tạ lỗi rồi về phòng.
Đêm nay phải nói là một đêm rất khó ngủ, nàng trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Lúc thì xoay qua bên này, lúc thì ngược lại.
Chán nản quá liền ngồi dậy nhìn quanh căn phòng của mình.
Đúng là Ngự Tiền có khác, nơi này khác hẳn với Hoán Y Cục và Thanh Ninh Cung. Nền đất thì có lót thảm, cửa sổ thì có màng che, không những vậy bàn ghế cũng đầy đủ. Tuy chỉ là đồ cũ và nhưng cũng là một nơi tốt.
Đang uống trà thì từ bên ngoài vọng vào một tiếng sáo.
Thanh âm của tiếng sáo trong trẻo như tiếng suối chảy, nhẹ nhàng như mây. Nhịp điệu ôn nhu làm cho người khác khi nghe cảm thấy vô cùng xao xuyến, đi vào lòng người.
Nàng lắng tai lên để cố nghe rõ mới biết tiếng sáo này chỉ rần đây, không xa lắm, liền thay lại y phục chỉnh tề rồi chạy ra đó.
Tiếng sao này phát ra từ hậu hoa viên của Bảo Long Điện, nàng từ từ tiến đến thì thấy một nam nhân bận cẩm bào màu đen thêu hình rồng.
Gương mặt mang vẻ trầm tư, điềm tĩnh. Dường như hỉ nộ ái ố đều không muốn lộ ra ngoài, cũng không rõ được là tâm trạng của hắn ra sao.
Nhưng vì điệu sáo này mang một vài vẻ u buồn nên nàng nghĩ có lẽ hắn không được vui nên mới một mình ra đây thổi bài này.
Trên tay hắn vẫn còn cầm thanh sáo, cảm thấy có người phía sau mình, nhanh chóng xoay lại:“ là ngươi?”
Vẫn là chất giọng lạnh như băng đó, nàng vội vàng bước đến:“ nô tỳ bái kiến bệ hạ!”
Thấy hắn không nói câu nào, nàng liền mở lời:“ khuya như vậy rồi sao bệ hạ không vào trong mà lại ra đây?”
“Trẫm không ngủ được. Sao vậy? Tiếng sáo của trẫm làm phiền giấc ngủ của ngươi à?”
Thiện Lâm lắc đầu:“ không phải, chỉ là đêm nay nô tỳ không ngủ được. Hơn nữa nô tỳ cũng chỉ là cung nữ, sinh mạng thấp kém, chuyện nô tỳ có ngủ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Còn bệ hạ là nhân trung chi long, cửu ngũ chí tôn. Ở ngoài trời lạnh như vậy rất dễ bị trúng gió.”
Hắn phì cười:“ ngươi tự nhận mình là sinh mạng thấp kém, ra trời lạnh như vậy thì không sao. Còn trẫm lại cửu ngũ chí tôn, ra trời lạnh liền đổ bệnh ngay?””Nô tỳ không có ý đó. Chỉ là nô tỳ cảm thấy bệ hạ tấm thân ngàn vàng, lỡ như bị gì thì là lỗi của các nô tài vì không chăm sóc chủ nhân cẩn thận. Hơn nữa Tần Uyển Nghi đang ở bên trong, bệ hạ ra ngoài như vậy...”
“Đừng nhắc tới nàng ta nữa!” Hắn ra hiệu:“ Tấn Uyển Nghi đó cũng giống với những nữ nhân khác trong cung. Ham vinh hoa lợi lộc, trước mặt trẫm thì làm vẻ ngây thơ trong sáng nhưng sau lưng thì lại là một người bụng dạ xấu xa, ghen ghét hãm hại nhau. Trong cung ai cũng vậy.”
Thiện Lâm nhẹ nhàng đáp:“cũng không hẳn là vậy. Ví dụ như Đức Phi nương nương hiền lành nhân hậu, Thục Phi nương nương tấm lòng rộng rãi. Bọn họ cũng đâu xấu như người nói? Chẳng qua là do...”
“Là do gì?”
“Là do trong cung quá nhiều phi tần, hôm nay người đến chỗ Tài nữ này, ngày mai người đến chỗ phi tử khác. Có một vài người bị thất sủng đến mức bệ hạ không nhớ được mặt. Người thử nghĩ xem có nữ nhân nào đã lấy chồng rồi mà người chồng đó lại không nhớ mặt mình không?”
Hắn im lặng, Thiện Lâm nói tiếp:“ chính vì vậy mà bọn họ phải tranh sủng, phải đấu tranh mới được bệ hạ nhớ đến hoặc nghĩ đến gương mặt của mình. Từ Hoàng Hậu nương nương cho đến Quý Phi nương nương, bọn họ tranh nhau cũng là vì họ yêu bệ hạ, họ nhung nhớ đến bệ hạ nên họ sẵn sàng đem tính mạng của mình ra để đấu, mong rằng sẽ có được một phần nào đó trong trái tim người.”
Nghe nàng ta nói thì trong lòng Võ Tương Minh có chút thố thẹn. Vậy mà trong lòng hắn bấy lâu nay cũng không nghĩ đến điều này, lại nhờ một cung nữ nói ra mới biết.
“Một người bình thường có 3 thê tử cũng đủ khiến gia đình sảy ra sóng gió huống chi là một hậu cung 3000 giai lệ? Những người trong hậu cung độc ác như thế cũng là điều bình thường. Lúc trước là vậy, sau này e là cũng không thay đổi.”
Hắn vẫn im lìm một chỗ, gật gật đầu.
Thiện Lâm biết nãy giờ mình ăn nói có hơi đụng chạm, liền cúi đầu:“ nô tỳ lỡ lời, xin bệ hạ thứ tội.”
“Không sao. Lâu rồi trẫm cũng không được nghe người khác giáo huấn, bây giờ được rồi cũng cảm thấy thoải mái lắm.”
Cả hai im lặng một hồi thì nàng mới lên tiếng:“ điệu sáo bệ hạ thổi...”
“Là của mẫu thân dạy cho trẫm.” Hắn dứt khoát trả lời.
“Hoàng Thái Hậu ư?”
Hắn nói:“ không. Mẫu thân ruột của trẫm là Linh Nhân Quý Phi, không phải Thái Hậu. Người chỉ là dưỡng mẫu của trẫm mà thôi. Ngươi thấy điệu sáo này thế nào?”
“Rất hay, như âm thanh thiên nhiên vậy.”
Võ Tương Minh cười:“ đương nhiên là vậy, bài này là điệu khúc dân ca của Tô Hàn. Mẫu thân trẫm là người Tô Hàn.”
“Thì ra là vậy, điệu sáo này hay thật, từng nhịp nhẹ nhàng, đi sâu vào lòng người.”
“Nếu ngươi thích thì trẫm có thể dạy cho ngươi!”
Thiện Lâm ngơ ra:“ bệ hạ... dạy cho nô tỳ?”
“Ừ, ngươi không đồng ý à?”
Nàng bật cười:“ không phải, chỉ là nô tỳ thấy bây giờ cũng đã khuya rồi, bệ hạ cũng nên vào trong nghỉ kẻo long thể bị nhiễm bệnh.”
Hắn “ừ” lần thứ hai rồi tự mình đi vào trong.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng ở đây, nàng chìa tay ra để cảm nhận khí trời. Thời tiết bây giờ xem ra đã đỡ lạnh hơn rất nhiều, không những vậy mà nàng còn thấy ấm áp hơn.
------
Hết chương 38.
12/12/2016.