Trong cung đèn hoa tưng bừng đón mừng năm mới, đồng thời chúc mừng cho Đại Thọ thứ 45 của Đương Kim Thái Hậu.
Tuy buổi tối mới chính thức làm nhưng từ sáng mọi người đã chuẩn bị. Nghe đâu Võ Tương Minh đã đích thân chuẩn bị cho thọ yến lần này.
Ngoài trừ Ngô Hiền Phi bệnh nhiều phải nghỉ ngơi lấy sức ra thì những phi tần còn lại trong tứ phi nhất phẩm đều phải tới Vị Ương cung thật sớm để chuẩn bị.
......
Đến bây giờ Giang Viện Phán vẫn còn lưỡng lự trong việc bỏ độc báo canh thuốc của Hà Đức Phi, nhưng nàng ta đã bảo làm vậy thì lão đành phải làm theo.
Ông ta để bát thuốc bổ của Hà Đức Phi trước mặt, cầm túi thuốc độc trên tay, động tác ngập ngừng, do dự một lúc mới bỏ vào.
Vừa lúc Tần Lập đi vào, liền hỏi:
“Giang đại nhân, ông làm gì vậy? Đây chẳng phải là thuốc bổ của Hà Phi nương nương trong yến tiệc sao? Sao ngài chưa đưa tới Thiện Phòng để làm canh?”
Giang Viện Phán giấu túi thuốc vào, ấp úng:“ tôi... tôi cũng định đi đây!” Lập tức ông ta nhanh chóng bỏ đi trước ánh mắt xem xét của Tần Lập.
Giang Viện Phán rời đi chưa bao lâu thì Thiện Lâm đã bước vào.
“Muội đến tìm ta có chuyện gì à?”
Thiện Lâm mệt nhọc gật gật đầu:“ lúc nãy Đức Phi nương nương bảo muội khiêng rất nhiều lễ vật, riết mà chân của không đi nổi nữa. Vết thương cũ do lần trước bị đánh cũng ê ẩm lên, bây giờ ngồi không được mà đứng cũng không xong, thừa lúc nương nương không để ý nên muội trốn việc đến đây xin huynh vài than thuốc dư.”
Tần Lập hì cười đáp trả rồi lấy một bao nhỏ thuốc trong tủ ra rồi đưa cho nàng.
“Muội đang định đến Hoán Y Cục thăm An Ly, thấy huynh cũng rảnh rỗi, hay là đi cùng.”
“Lén việc mà đi như vậy muội không sợ bị trách mắng ư?”
“Đương nhiên muội không sợ nên mới dám đi rồi, vả lại hôm nay đâu phải chỉ có một mình muội chốn việc? Ngay cả tỳ nữ thái giám trong Càn Tường Cung của Chung Quý Phi cũng trốn việc cơ mà, muội lo gì.”
Đi một lúc thì tình cờ gặp Phương Chỉ Lôi, vì không muốn gây chuyện với nàng ta nên Thiện Lâm đành nấp sang một bên để tránh.
“Tiểu chủ, người nghĩ lão già kia có nghe theo lời người mà bỏ độc vào canh của Đức Phi không?”
“Ngươi yên tâm, ông ta không dám trái lại lời ta đâu, dù lão có trăm lá gan cũng không dám.” Phương Chỉ Lôi trả lời, nàng ta ngước mặt lên trời, tự tin bảo:“ ả Hà Phi đó nhất định sẽ chết dưới tay ta mà thôi.”
Thiện Lâm nghe xong thì ngẩn ra, quay sang hỏi Tần Lập:“ nàng ta nói như vậy là ý gì? Không lẽ...”
“Phải rồi, lúc nãy khi ta đến Ngự Dược Phòng thì nhìn thấy Giang Viện Phán đại nhân đang lâm gì đó với canh thuốc của Đức Phi nương nương.”Thiện Lâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:“ không hay rồi!” Sau đó nàng lập tức phóng đi.
——————
Trời vừa sụp tối thì Thọ Yến của Cao Thái Hậu cũng bắt đầu.
Vị Ương Cung.
Từ phía ghế cao nhất của điện, một người phụ nữ trung niên khoảng 45 tuổi ngồi trên bảo tọa.
Gương mặt của bà tuy điềm đạm, thanh tĩnh nhưng lại mang lại cho người nhìn một cảm giác rất uy nghiêm và kính nể. Đôi mắt sâu tựa như vô hồn, thần thái ngút trời.
Bà vận một bộ cẩm bào màu đen, thêu hình phượng hoàng, tóc bới cao kiểu Mẫu Đan Đầu (2), quanh mão được cài trâm rồng vào.
(2) Mẫu Đan Đầu:
Hoàng đế, và toàn bộ các phi tần đều đã có mặt.
“Tham kiến Thái Hậu nương nương!”
Cao Thái Hậu dùng cặp mắt nhân ái nhìn quanh những người trong điện rồi mỉm cười:“ đứng lên đi.”
“Tạ Thái Hậu”
Thái Hậu ngồi ghế cao nhất, đế hậu thì trấn giữ hai bên, phi tần thì được chia ra hai bên điện mà trãi dài xuống.
Các ca nữ bắt đầu lên nhạc, những vũ nữ khác cũng tiến ra giữa điện để múa.
“Mẫu Hậu à, tiệc đại thọ này là do bệ hạ đích thân chuẩn bị từ cả một tháng trước mới xong, điều này cho thấy bệ hạ kính trọng người như thế nào rồi.” Lý Hoàng Hậu thao thao bất tuyệt bên cạnh Cao Thái Hậu.
Cao Thái Hậu nghe xong liền quay sang hoảng đế:“ cực cho con quá rồi, triều đình trăm công ngàn việc, vậy mà phải lo cho đại thọ của một lão bà như ai gia.”
Võ Tương Minh cười:“ người là mẫu hậu của nhi thần, nhi thần tất nhiên phải làm tròn hiếu đạo đối với người chứ?”
Cao Thái Hậu bật cười:“ muốn làm tròn hiếu đạo với ai gia thì trước hết phải biết, khai chi tán diệp cho Vạn Thành Quốc, để cho ai gia có thật nhiều con cháu để bồng, đó mới là điều khiến ai gia vui lòng nhất.”
Võ Tương Minh hơi đỏ mặt, cúi sát xuống như một đứa trẻ mới biết ngại ngùng. “Nhi thần đã hiểu.”
“Bây giờ Hoàng đế chỉ có một hoàng tử và một công chúa, phải nói quá ít, đừng nên vì chuyện triều chính mà bỏ bê hậu cung.”
“Kìa mẫu hậu, hôm nay là sinh thần của người cơ mà, sao lại làm xấu mặt nhi thần trước mặt mọi người như vậy chứ?”
“Ồ, ai gia quên mất. Phải rồi! Đại Hoàng Tử và Đại Công Chúa đâu rồi?”
Nhất Huy và Điền Thanh ngồi bên cạnh Hà Đức Phi và Diêu Thục Phi. Điền Thanh mới mấy tháng tuổi nên chưa nói được gì mà chỉ biết cười và cười. Còn Nhất Huy thì đã gần 3 tuổi, tuy đã biết lặp bặp nói chuyện nhưng khá ngọng và nghe không rõ lắm.
“Mau, đưa cả hai hoàng tôn của ai gia lên đây.”
Cao Thái Hậu ẵm lấy Nhất Huy trước rồi mới tới Điền Thanh, sau đó bà đưa cả hai cho nhũ nương rồi bảo:
“Nhất Huy và Điền Thanh xem ra đã nặng hơn trước rất nhiều, Thục Phi và Đức Phi quả là biết cách nuôi con, còn tốt hơn cả đám nhũ nương ở Bách Tử điện nhiều. Ai gia nhất định sẽ ban thưởng cho các ngươi.”
Hà Đức Phi vội nói:“ Vạn Thành Quốc vốn có quy định hậu phi sinh con vốn phải giao cho Bách Tử điện nuôi dưỡng, nay Mẫu hậu phá lệ cho thần thiếp và Thục Phi được phép nuôi riêng thì đây đã là ơn điển lớn nhất rồi, thật sự không dám xin thưởng thêm.”
“Đúng vậy.” Diêu Phi cũng nói.
Lý Hoàng Hậu và Chung Quý Phi nhìn cảnh này mà không khỏi u buồn, cả hai nàng đều được sủng hạnh mà lại không có con, bọn họ lâu lâu một lần thì lại có.
Quả là quá bất công!
Cả hai nàng đã ao ước có con từ lâu, thứ nhất là để được yêu thương hơn, thứ hai là muốn có được cảm giác được bồng trẻ con, được chăm sóc chúng.
Lý Hoàng Hậu và Chung Quý Phi luôn tranh nhau xem ai là người có con trước, tuy vậy nhưng bọn họ cùng rất ganh tị lẫn nhau.
Chung Quý Phi nghĩ:
'Hoàng Hậu thì có phúc rồi, hoàng tử công chúa của các phi tần khác trong hậu cung dù là ai thì cũng là con của nàng ta, vẫn phải gọi nàng ta là mẫu hậu, chả bù với mình...'
Lý Hoàng Hậu nghĩ:
'Chung Phi được sủng ái như thế sớm muộn gì cũng có con, còn mình thì phải sống cuộc sống cô đơn.'
Cao Thái Hậu nhìn quanh điện bỗng thấy trống vài chỗ:
“Hiền Phi không đến à?”
Một cung nữ chạy vào rồi bẩm:“ bẩm Thái Hậu nương nương, Hiền Phi nương, nương bảo rằng hôm nay không khỏe nên không đến được, sợ sẽ mạo phạm để phụng thể của Thái Hậu nương nương, nay xin tặng Thái Hậu một chiếc gối làm bằng ngọc, kính chúc Thái Hậu khang trẫm vô ưu.”
Chiếc gối nhỏ này được làm bằng ngọc màu xanh như cẩm thạch, bên ngoài có bao thêm một lớp vải để kê đầu nằm. Nhìn rất bắt mắt.
“Hiền Phi có lòng rồi, bảo chủ tử của người giữ gìn sức khỏe cho tốt.”
“Dạ”
Hôm nay không phải chỉ có mỗi Ngô Hiền Phi không đến mà con có cả Nam Hải Nghi, nàng diện cớ bệnh nên không tới, một phần là không muốn chạm mặt với bất kỳ phi tần nào. Hơn nữa cho dù có đi đến đây thi chưa chắc gì vị Thái Hậu kia đã vừa mắt.
Trong khi từng dòng phi tần lên tặng quà và biểu diễn vài tiết mục góp vui thì Hà Đức Phi lại trầm ngâm nhìn chén canh thuốc trước mặt.
Trong đó có độc!
Nàng ngập ngừng do dự sau đó quay sang Chung Quý Phi, vẻ kiêu ngạo của nàng ta vẫn như thế trên gương mặt. Cuối cùng nàng mới định nhấc bát canh lên uống thì...
“Nương nương! Đừng uống!”
——————
Hết chương 31.
25/11/2016