• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bệ hạ sẽ không bị đám tú nữ đó mê hoặc, bệ hạ sẽ không bị đám tú nữ đó mê hoặc!, Người chỉ yêu một mình bản cung!”

Lý Hoàng Hậu nằm thẩn thờ trong điện, này cứ lẩm bẩm, lẩm bẩm liên tục. Xuân Hoa nói:“ nương nương! Thục Phi nương nương cầu kiến!”

Lý Hoàng Hậu nhếch nhác ngồi dậy, thấp giọng:“ cho nàng ta vào!”

Sau khi được cho phép thì Diêu Thục Phi cũng đi vào thỉnh an Lý Hoàng Hậu:“Hoàng Hậu nương nương cát tường!”

Lý Hoàng Hậu nói:“ mới sáng sớm mà muội đã đến tìm bản cung, có lẽ là chuyện quan trọng lắm?”

Diêu Thục Phi nhã nhặn đáp:“ đúng vậy! Nương nương, hôm trước thần thiếp nghe nói nương nương sai Thục Cẩm Cục làm một bộ Phượng bào, thần thiếp đến xem thử thì... thì...”

Gương mặt Diêu Thục Phi bắt đầu tái lên, Lý Hoàng Hậu nhăn mặt:“sao nữa?”

Diêu Thục Phi ra lệnh cho cung nhân phía sau, đám thái giám liền đem bộ Phượng bào ra, Lý Hoàng Hậu nhướng mày:“ đây là bộ Phượng y mà bản cung sai Thục Cẩm Cục làm cơ mà, các người đem tới đây làm gì?”

Diêu Thục Phi:“ nương nương cứ quan sát!”

Từ trong chiếc túi áo của bộ Phượng y màu đỏ thắm này, một vài con rắn nhỏ màu đen liên tục ve vẫy rồi chui ra, Lý Hoàng Hậu vì vậy mà hét toáng lên, Diêu Thục Phi nhanh chóng ra lệnh bắt những con rắn này lại.

“Tại sao trong đó lại có... rắn?”

Diêu Thục Phi cúi đầu:“ nương nương, loại rắn này chính là rắn hổ mang độc, chỉ cần bị nó cắn phải, sau vài canh giờ sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

“Đúng là gan lớn!” Lý Hoàng Hậu đập bàn:“là kẻ nào dám ám hại bản cung? Bản cung nhất định sẽ nhốt vào phòng nhỏ rồi bỏ thật nhiều rắn vào cắn chết hắn!”

Diêu Thục Phi nhẹ nhàng nói:“ Nương nương! Ngoài Chung Phi ra thì người nghĩ ai muốn hại người?”

Lý Hoàng Hậu nghe xong thì đứng bật dậy, lửa giận nổi lên:“bản cung luôn nghĩ ả ta vì xuất thân bằng ta mà không được làm hoàng hậu nên ganh ghét, bản cung cũng chẳng để ý tới, nhưng xem ra ả đã vượt cả giới hạn tranh sủng hậu cung! Người đâu! Đem mấy con rắn này tới Càn Tường Cung, bắt cô ta ăn hết cho bản cung!”

Diêu Thục Phi nắm lấy tay Lý Hoàng Hậu:“nương nương đừng nên làm như vậy! Nếu để bệ hạ biết được nhất định sẽ trách tội, nói nương nương không biết quản lý, để Hậu Cung không tin phục mà hãm hại!”

“Không lẽ để cho con tiện tỳ đó làm càn ư?”

Diêu Thục Phi cười nói:“Thần thiếp đâu có nói là để nương nương khoanh tay đứng nhìn ả? Chỉ cần nương nương ngồi yên ở đây chứng tỏ uy thế, thần thiếp sẽ đối phó với cô ta.”

Lý Hoàng Hậu phải nói là quá ngu ngốc, chỉ vài con rắn nhỏ đã khiến nàng ta tin sái cổ. Diêu Thục Phi vì vậy mà không khỏi cười thầm.------

Quay lại với cuộc tuyển chọn, Đức Phi Hà Giai An lúc này vẫn đang phải vật lộn với đám Tài Nữ này. Quả thật là cuộc tuyển tú này có rất nhiều người xinh đẹp, nhan sắc động lòng người. Nếu muốn loại bỏ thì cũng không biết nên loại ai.

Hà Đức Phi nhìn một lúc mới nghiêm giọng:“ các ngươi có bất cứ tài năng gì, cầm kỳ thi họa, cứ việc bày ra! Không chừng thứ đó sẽ là thứ giúp các ngươi đoạt lấy ân sủng sau này.”

“Dạ” Toàn bộ các Tài nữ cúi đầu.

Tần Như Huệ đứng giữa các Tài nữ, nghênh ngang nói:“ nương nương đã quá mất công rồi, những thứ cầm kỳ thi họa đó phụ thân của tiểu nữ đã dạy từ khi mới 4 tuổi, thể nào tiểu nữ cũng được chọn thôi.”

Tô Mộc Lan thì thào phía sau Anh Thiện Lâm:“ tỷ tỷ xem kìa! Cô ta lại lên mặt rồi!”

Anh Thiện Lâm phẩy tay:“ tuy cô ta ăn nói cao ngạo nhưng dù gì đi nữa cũng xuất thân quan lớn, khả năng được chọn rất cao, muội nên cẩn thận, chớ nên bàn tán phía sau!”

Tô Mộc Lan:“ nhưng Đức Phi nương nương là người quyết định chọn lựa, cô ta ăn nói như thế bộ không sợ bị đuổi đi sao?”

Anh Thiện Lâm khẽ trả lời:“ cô ta đã dám kiêu ngạo như thế thì chắc hẳn là đã có dự kế từ trước, nhất định không nên đắc tội.”

Hà Đức Phi vẫn nhìn Tần Như Huệ mà không một chút nổi giận, giữ nụ cười như hoa:“ nếu được như vậy thì tốt!”

Một Tài Nữ khác lên tiếng:“ cầm kỳ thi họa tốt thì sao? Không có đức hạnh thì cũng vậy! Nghênh ngang kiêu ngạo quá không chừng sẽ không được gặp mặt thánh giá đâu!”

Tần Như Huệ giậm mạnh chân xuống đất, quát lớn:“ là kẻ nào?”

Nữ nhân nọ bước ra, đứng trước mặt Hạ Đức Phi thi lễ:“ tiểu nữ Phương Chỉ Lôi! Tham kiến Đức Phi nương nương!”

“Ngươi... họ Phương?” Hà Phi hỏi.

Phương Chỉ Lôi tiếp lời:“phải!”

Những người trong điện đều trừng mắt nhìn nàng ta,Phương gia chính là họ hàng của Chung gia, vì vậy Phương Chỉ Lôi này chính là biểu muội của Chung Phi.

Anh Thiện Lâm đương nhiên cũng có từng nghe nói đến, Chung gia là công thần của triều đình, đến đương kim hoàng đế cũng phải nể nang, Phương gia lại là nhà ngoại của Chung gia nên cũng được thơm lây.

Tần Như Huệ khinh miệt nói:“ có đức hạnh? Cô tự nhận mình đức hạnh tốt thì có thể được chọn sao? Nói không chừng đằng sau vẻ đoan trang này là một con tiện tỳ khẩu phật tâm xà “

Phương Chỉ Lôi nghe ả chửi mắng mà chỉ hé miệng cười nhẹ, sau đó nhìn Hà Phi:“ vậy tiểu nữ có được chọn không?”

Hà Phi khẽ cong đôi mi rồi cười nói:“ muội là con gái của Phương gia, mà Phương gia là danh gia vọng tộc, đương nhiên muội sẽ có đầy đủ đức hạnh, tài mạo song hành rồi!”

Phương Chỉ Lôi nhún gối:“ tạ nương nương khen ngợi, có lời nói của nương nương thì tiểu nữ cũng an tâm. Lúc còn ở dương phủ, tiểu nữ cứ nghĩ rằng đức hạnh của mình tuy cao siêu hơn tất cả những Tài Nữ khác, tuy nhiên mình vẫn có thể bị loại tên vì ở đây ai cũng đẹp bằng tiểu nữ, nên ngày đêm vô cùng trằn trọc. Không ngờ lại được chọn, nương nương tuy bị thất sủng nhưng người lại có một tấm lòng bồ tát, vì vậy mới cho người một đứa con trai. Còn biểu tỷ của tiểu nữ tuy được sủng hạnh nhất hậu cung nhưng đến bây giờ vẫn chưa có đứa con nào, Nương nương quả thật là người có phúc phận.”

Lời này của Phương Chỉ Lôi bề ngoài tuy có vẻ đang tâng bóc Hà Phi và những người ở đây nhưng giữa những lời khen đó là muôn vàn câu châm biếm. Không ngờ miệng lưỡi của cô ta cũng ghê gớm thật! Những Tài Nữ ở đây mặt ai cũng giận. Chỉ duy nhất Hà Phi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

“Muội là biểu muội của Chung Phi quả thật không sai, cách ăn nói của cả hai ̣đều dùng từ ngữ vừa đánh vừa xoa như vậy. Đúng là con nhà tướng nên khí phách ai cũng ngút trời. Không thua gì Chung Đại Tướng Quân cả!”

Phương Chỉ Lôi cúi đầu:

“Tạ Đức Phi nương nương khen ngợi!”

Trong khi Phương Chỉ Lôi đang đắc ý cao ngạo thì Anh Thiện Lâm và một số Tài nữ khác liên tục cười khúc khích.

Cứ tưởng Phương Chỉ Lôi này thông minh nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy! Lời của Hà Phi cũng đang có ý châm biếm.

Lâu nay nữ nhân luôn phải dịu dàng, hiền thục, làm tròn nữ đức, Hà Phi lại ví cô ta và Chung Phi khí chất như một tướng quân, thế mà ả lại không hiểu ý, nhăng răng ra mà cười. Xem ra kẻ vừa đánh vừa xoa giỏi nhất ở đây chính là Hà Phi.

Phương Chỉ Lôi đến lúc này mới hiểu ý, nhìn Hà Phi, nói:“người!”

“Thôi được rồi! Tất cả các ngươi ai cũng xinh đẹp, vì vậy bản cung sẽ chọn hết toàn bộ! Từ nay các người sẽ chính thức trở thành phi tần, đợi đến khi thuộc hết các lễ nghi thì sẽ được đi diện kiến hoàng hậu, kế đó là được thị tẩm! Vận mệnh và phẩm giá của các ngươi có lên được hay không thì còn phải tùy theo các ngươi dùng cách gì.” Nàng ta hất bộ cẩm bảo lên, đứng dậy rồi đi khỏi điện.

“Cung tiễn Đức Phi nương nương!”

Đám Tài nữ hí hửng mặt vì mình được chọn, còn Phương Chỉ Lôi thì vẫn đứng đó hầm hầm tức giận.

------

Hết chương 6.

22/9/2016

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK