Bốn chữ ngắn ngủn phát ra khiến căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, làm cho Thượng Tâm đang giãy giụa liền dừng lại, Thiệu Phi Phàm chậm rãi buông tay ra, nhìn cô lặp lại một lần nữa "Tôi là cảnh sát."
"Tôi không tin!" Thượng Tâm không suy nghĩ liền mở miệng, lắc đầu nói "anh đừng gạt tôi, các anh cái gì cũng có thể nói, tôi không tin, tôi không tin." Cô nói không tin, tuy nhiên không còn giãy giụa kêu loạn nữa, có thể là trong tiềm thức cô hy vọng anh nói là sự thật.
Thiệu Phi Phàm ôm cô ngồi trên giường, rồi đi xuống khóa cửa phòng, sau đó lấy ra một cái máy ghi âm đặt ở bên giường ngồi xuống nói "Tôi nói, cô nghe, nghe xong hãy nói có tin hay không."
"Tôi tên là Thiệu Phi Phàm, học trường quân đội XX, số 09087416, bốn năm trước thông qua xét tuyển ờ tổng cục trở thành Cảnh Đội nằm vùng, đổi sang thân thế khác, dùng tên giả Thiệu Phi Phàm bắt đầu nhiệm vụ. Nhiệm vụ là đến gần anh Cửu, tìm ra nội gián ở cục cảnh sát và thu thập tội chứng buôn bán nhập khẩu phạm pháp, chứng cứ buôn bán người vị thành niên." Thiệu Phi Phàm nhìn con ngươi Thượng Tâm không ngừng trợn to, rồi dần ổn định cảm xúc " anh Cửu rất nhanh sẽ trở lại, trước khi anh ta trở lại tôi phải tìm được nội gián, như vậy mới có thể nắm được nhất cử nhất động của anh Cửu. Nếu đây không phải là thời khắc quan trọng, tôi cũng không giữ cô lại, Thượng Tâm, cô hãy nghĩ lại xem, những gì cô đã thấy qua mấy ngày nay, suy nghĩ một chút những cô gái cùng cô bị lừa bán, nếu cô không phối hợp với tôi hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ có bao nhiêu cô gái có cảnh ngộ giống cô, thậm chí còn bi thảm hơn rất nhiều so với những gì cô đã gặp. Một số người sẽ bị bán cho những người biến thái có tiền, một số người sẽ bị ném vào nơi mặc cho người khác chà đạp cho đến chết, không phối hợp cứng đầu cứng cổ, còn có thể. . . . . ."
"Còn có thể như thế nào?" Cô run rẩy đặt câu hỏi.
Trong đôi mắt Thiệu Phi Phàm còn có hận ý "Sẽ bị bán đi hầu hạ ban đêm, sau đó vứt xác xuống biển."
"A!" Cô bị giật mình, lấy tay che miệng, trên mặt còn vương nước mắt.
"Đây là sự thật, Thượng Tâm, cô hãy cẩn thận suy nghĩ một chút." Đây là anh lần thứ hai kêu tên của cô, nhìn bộ dạng cô nhíu mày do dự bất định, hình như vẫn chưa hiểu. Thiệu Phi Phàm không khỏi cười khổ, cũng là người nhà họ Thượng, sao lại có một nha đầu chậm hiểu như thế.
Thượng Tâm suy nghĩ lời anh nói, tuy nói vẫn còn do dự, nhưng trong lòng đã tin rồi. Thiệu Phi Phàm, thì ra anh gọi là Thiệu Phi Phàm. Thượng Tâm Cắn cắn môi, cô cuộn chăn bông rồi ngồi thẳng, mặc dù cô không thông minh, nhưng cô được ông nội là quân nhân dạy dỗ từ nhỏ nên tinh thần trọng nghĩa nhiều hơn so với người khác "Tôi đồng ý phối hợp với anh, nhưng tôi muốn báo một tiếng bình an cho người nhà tôi trước. Anh Thần đã tới nơi này tìm tôi, thì nhất định trong nhà cũng đi tìm kiếm tôi khắp nơi, thân thể ông bà nội tôi không tốt, tôi không muốn làm cho bọn họ lo lắng."
"Cái này. . . . . ."
"Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ không phối hợp với anh." Thượng Tâm mở miệng, rồi quay đầu đi, ánh mắt lại nghiêng ngắm nhìn anh, đây là cô thử dò xét, thử dò xét anh là thiệt hay giả.
Thiệu Phi Phàm cũng biết, mới vừa rồi chính mình còn cho rằng cô là tiểu nha đầu chậm chạp giờ lại lập tức thông minh, nhưng thông minh này thực làm cho anh nhức đầu.
"Được, ngày mai, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội cho cô liên lạc về nhà, nhưng thân phận của cô ở nơi này, cùng với nơi này đều không thể tiết lộ được, báo bình an xong thì phải cúp điện thoại luôn."
"Một lời đã định."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thần Tri Thư không tìm được người ở chỗ anh Cửu làm mọi người thật sự vui mừng, nói cách khác Thượng Tâm không bị lừa bán, thì mọi người vẫn còn cơ hội tiếp tục tìm kiếm, Hạ Hâm Hữu đã vài đêm chưa ngủ trông rất tiều tụy.
Đây đã là ngày thứ mười hai rồi, Thần Tri Thư sáng sớm liền đến cửa nhà họ Thượng, tuy trưởng bối nhà họ Thượng không nói gì, thì anh cũng phải cho họ một cái công đạo ."Mẹ nuôi, tôi nhất định sẽ tìm được Tâm Tâm ."
Hạ Hâm Hữu gật đầu một cái, để anh đỡ ngồi trên ghế sa lon, nhìn Thần Tri Thư đứng ở bên cạnh, đáy mắt còn tia máu, gương mặt râu ria chưa cạo, áo sơ mi trên người đã thêm nhiều nếp nhăn, giơ tay lên chỉnh lại quần áo cho anh "Đi ngủ một giấc, tắm rửa, thay quần áo khác đi! Mẹ nuôi biết lòng của cậu, không trách cậu." ba chữ cuối cùng mang theo nghẹn ngào.
Thần Tri Thư liền quỳ xuống "Mẹ nuôi, con là tên khốn kiếp, con đáng chết, từ nay về sau, con nhất định đợi Tâm Tâm trở về, trừ cô ấy ra ai con cũng không cần, ai con cũng không động vào."
Hạ Hâm Hữu cũng biết chuyện ở nhà trọ, lại qua lời anh nói, đã đoán được mọi chuyện, người trẻ tuổi ai cũng đều tham ăn, Tâm Tâm lại còn nhỏ, tất nhiên sẽ không để cho Thần Tri Thư đụng vào, hoàn cảnh nhà họ Thần, khi Thần Tri Thư hiểu chuyện đã có người đưa phụ nữ tới cửa cho anh, loại sự tình này, bà đã sớm dự liệu qua, nhưng không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy.
"Thần, mẹ nuôi thật không trách cậu, ba cậu còn có cha nuôi cậu nữa lúc lớn như cậu vậy, còn chơi bời hơn so với cậu, lần này cậu thật sự có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lớn nhất là Tâm Tâm, là tôi, quá cưng chiều nó, để cho nó cái gì cũng không gánh vác được, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh." Hạ Hâm hữu xoa huyệt thái dương, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chồng mình cả đêm không về đang đứng ở cửa.
Thượng Trạm Bắc Đại bước lên trước, không chút nào khách khí nhấc chân cho Thần Tri Thư một cước, đạp cho cả người hắn ngã trên đất.
"Trạm Bắc, đừng như vậy." Hạ Hâm Hữu ngăn chồng lại, Thượng Trạm Bắc nắm tay vợ, ngồi xuống, nhìn Thần Tri Thư nặng nề đứng lên rồi quỳ xuống khẽ hừ một tiếng "Hôn ước của cậu cùng Tâm Tâm liền hủy bỏ ."
"Cha nuôi!" Thần Tri Thư trợn to mắt, sau một khắc, tay hắn lấy dao gọt trái cây trên khay trà, giơ dao đâm vào tay phải mình, may mắn Thượng trạm Bắc phản ứng nhanh, cầm một chiếc gối ôm ném qua đánh trật dao găm.
"Đừng có dùng chiêu này, khổ nhục kế này, tôi lúc còn trẻ hơn cha anh, thời điểm đó tôi đã dùng còn tốt hơn anh nhiều."
"Cha nuôi, phạt con như thế nào con đều nhận, nhưng không thể giải trừ hôn ước, con là thật thích Tâm Tâm, người cùng mẹ nuôi cũng biết, chính con đã đợi cô ấy lớn lên, con chỉ là muốn đợi cô ấy lớn lên."
"Thần, nếu cậu thật thích nó thì cũng sẽ không đụng vào người phụ nữ khác khi nó còn chưa lớn lên, cũng sẽ không thiếu thận trọng như vậy bị nó xem thấy."
Lời nói này làm Thần Tri Thư không thể phản bác lại được, nhưng vừa nghĩ tới buông tha Thượng Tâm, hắn liền cảm thấy đau lòng. Thần Tri Thư đứng lên "Cha nuôi, trước kia đều là con sai lầm, chỉ cần Tâm Tâm bình an trở về, con Thần Tri Thư nếu còn khốn kiếp như vậy nữa thì không phải đàn ông. Con nhất định một lòng tìm Tâm Tâm trở về."
Hạ Hâm Hữu nhìn thẳng vào mắt hai người, không khỏi thở dài, đây không phải là tạo hóa trêu ngươi sao?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người giúp việc nhà họ Thượng liền nhận, nhưng chỉ "alo" một tiếng, liền sợ hãi kêu, "lão gia, phu nhân là tiểu thư."
Hạ Hâm Hữu vui mừng, nhận lấy điện thoại vừa nghe một tiếng "Mẹ" nước mắt liền rớt xuống "Tâm Tâm, Tâm Tâm con đang ở đâu vậy?"
Thượng Trạm Bắc cùng Thần Tri Thư cũng chạy đến, "Mẹ, con rất khỏe, người không phải lo lắng, con chỉ muốn yên lặng một chút, con sẽ rất nhanh về nhà. Con biết, mọi người đang tìm con, mẹ không cần lo lắng, con sẽ nhanh về nhà, con hứa."
"Tâm Tâm, trước con hãy nói cho ba biết con đang ở đâu?" Thượng Trạm Bắc vội vã hỏi.
Thượng Tâm nghe vậy cũng khóc, nhưng cố nén nói tiếp: "Ba, cho con thời gian thêm mấy ngày, mấy ngày thôi."
"Không được, bây giờ con trở lại ngay đi, con trở lại ba sẽ khiến Thần bồi tội."
Nhắc tới Thần Tri Thư, Thượng Tâm liền trầm mặc.
"Tâm Tâm. . . . . ." Thần Tri Thư gọi một tiếng, Thượng Tâm mới mở miệng " Con không trách anh Thần, con cúp máy đây."
"Tâm Tâm, con đừng cúp máy, chớ cúp. . . . . ." Hạ Hâm Hữu cùng Thượng Trạm Bắc kích động kêu, nhưng điện thoại đã tắt.
Bên kia, Thượng Tâm nằm ở trong ngực Thiệu Phi Phàm khóc không thành tiếng. Thiệu Phi Phàm ôm cô, từ trong điện thoại lấy sim điện thoại ra vứt vào trong bồn cầu, cầm di động vứt qua một bên rồi an ủi cô.
"Ngoan, đừng khóc, bắt đầu từ bây giờ cô chính là Cảnh Đội nằm vùng đặc biệt, đồng chí Thượng Tâm, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Tôi cũng là nằm vùng rồi hả ?" Thượng Tâm nức nở nháy mắt nhìn anh, còn mang theo sự hưng phấn.
Thiệu Phi Phàm gật đầu khẳng định một cái, vỗ vỗ đầu của cô "Tiểu đồng chí, nhiệm vụ của cô vô cùng khó khăn, cô phải phối hợp với đồng chí Phàm đánh kẻ địch, lấy được tin tưởng của bọ chúng, thu thập chứng cớ phạm tội của chúng, tố cáo hành động phạm tội của chúng, phối hợp hành động của cảnh sát bắt bọn chúng."
Thượng Tâm mất một lúc mới tiêu hóa lời của anh, đáy lòng tỏa ra một loại ý thức trách nhiệm chưa bao giờ có, thì ra là cô quan trọng như vậy.
Thiệu Phi Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của cô, trong lòng đã cười nghiêng ngả, cô gái nhỏ này, dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, lừa cô dễ như vậy, người xấu mà không lừa cô thì thật phải xin lỗi hai chữ "Người xấu".
Sau khi Thượng Tâm nhanh chóng hiểu được trách nhiệm cùng nhiệm vụ của mình, rốt cuộc ý thức được điểm không thích hợp, lau nước mắt, khẽ hít lỗ mũi "Phàm, anh làm sao biết tôi là Thượng Tâm?"