“Thượng Tâm em sao vậy? Anh nói có hay không có em đều được lúc nào chứ?” Thật là không thể hiểu nổi.
“Coi như anh không nói ra nhưng trong lòng anh nghĩ như vậy, nếu không sao em hỏi anh lại không trả lời!”
“Anh trả lời cái gì cơ chứ, em vừa đến liền hỏi mấy vấn đề không thể hiểu nổi, anh biết trả lời như thế nào?” Thiệu Phi Phàm vẫn không hiểu, sao thoáng cái Thượng Tâm đã biến thành bộ dáng như vậy. “Thượng Tâm, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”
“Em làm sao? Em có thể thế nào? Ngay cả em cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa?” Thượng Tâm bụng đầy ủy khuất nhưng lại không thể nói rõ ra được, cái gai trong lòng đâm vào càng ngày càng sâu, càng sâu thì càng đau, cô bị đau sắp chết mất, cũng sắp phát điên rồi. “Thiệu Phi Phàm, anh có hối hận khi thích em không?”
Tại sao lại nói như vậy? Thiệu Phi Phàm thở dài, kéo cô ngồi xuống, “Tại sao anh phải hối hận, thích thì cũng đã thích rồi, hối hận có tác dụng không?” Lời nói này của anh làm cho cô bình tĩnh lại, nhưng câu nói cuối cùng của anh đâm trúng nỗi lòng của Thượng Tâm, giống như cứa một nhát vào trái tim cô.
Hối hận có tác dụng gì? Anh ấy hối hận rồi sao? Hay là anh ấy sẽ hối hận? Suy nghĩ lung tung làm cái gai trong lòng Thượng Tâm hoàn toàn đâm xuyên qua thân thể cô, ánh mắt của cô giống như gai nhọn nhìn chằm chằm Thiệu Phi Phàm. “Nếu như có một ngày anh hối hận, đừng bao giờ nói cho em biết. Thiệu Phi Phàm, nếu như anh không cần em nữa, ghét bỏ em, thì nói ngay bây giờ, nếu như bây giờ anh không nói vậy sau này cũng đừng nói ra.”
Nói nặng lời như vậy, Thiệu Phi Phàm tất nhiên phát hiện được đã xảy ra chuyện gì đó, “Tự Nãi Tiêm cho em uống thuốc gì vậy, anh thấy bệnh của em cũng không nhẹ đâu!” Lời nói thâm sâu, anh đứng dậy muốn gọi điện thoại, Thượng Tâm nhào tới, cướp lấy điện thoại, “Anh muốn hỏi xem cô ta nói linh tinh cái gì với em, để em phải nghi ngờ vớ vẩn như vậy.”
“Chị Nãi Tiêm nói gì với em thì có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi!”
“Không có. Thiệu Phi Phàm, anh căn bản không biết, chị ấy nói gì với em đều không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ như thế nào, anh cảm thấy thế nào!” Thượng Tâm giọng khàn khàn, đỏ hốc mắt, cầm lấy điện thoại của Thiệu Phi Phàm ném trên mặt đất.
Điện thoại bị đập xuống nền nhà phát ra một thanh âm nặng nề, pin và thân máy đều bị bung ra. Hai người đều trầm mặc, có thể nhìn ra Thượng Tâm đang rất tức giận, tức giận kèm theo bi thương.
Nhưng Thiệu Phi Phàm cũng không biết phải làm sao, vì anh căn bản không biết tại sao cô lại tức giận và thương tâm như vậy. Giống như hai người đang kể một câu chuyện, người này nói thế này, người kia lại nói thế kia, vĩnh viễn không thể cùng chung tiếng nói. Anh cũng lạnh mặt lại, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh để đối mặt với cô, ôn hòa nhã nhặn nói: “Em muốn ầm ĩ, náo loạn ra sao đều được, nhưng em phải nói rõ ràng cho anh biết tại sao em lại ầm ĩ, náo loạn lên như vậy? Em đã nói không có liên quan gì đến Tự Nãi Tiêm, anh liên không nhắc đến cô ta nữa, chỉ nói về em thôi, không nói với em quan hệ của anh và cô ta là anh không đúng, nhưng nếu như em biết bọn anh đã là quá khứ của nhau rồi, cô ta sắp lập gia đình, anh cũng có vị hôn thê rồi, đều không còn liên quan gì đến nhau nữa. Anh không thể hiểu nổi, anh làm gì khiến em không vui. Thượng Tâm, em có biết bây giờ em biến thành bộ dáng gì không?”
Thượng Tâm tất nhiên biết bộ dáng bây giờ của mình rất giống như một người đàn bà chanh chua! Nhưng cô không có biện pháp khống chế bản thân mình, cô thích Thiệu Phi Phàm, càng thích càng sợ anh để ý.
Cô yếu ớt nhìn lên, trong mắt đầy nước, cô biết Thiệu Phi Phàm đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng cô không có dũng khí nói ra, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa, theo bản năng ngã ngồi trên sàn nhà, ô ô khóc.
Thiệu Phi Phàm thật là không biết nên đối với cô như thế nào, muốn vào nhà vệ sinh cầm cho cô cái khăn mặt, ai biết được vừa mới quay người đã bị cô gái nhỏ ôm lấy chân.
Thượng Tâm cho rằng anh muốn đi, vội nhào qua ôm lấy chân anh, “Đừng đi, Thiệu Phi Phàm, anh đừng đi, anh đừng bỏ em! Anh không thể làm cho em thích anh rồi, lại chê em không tốt, không cần em nữa.”
Thiệu Phi Phàm gần như bị cô chọc cười, hình như từ đầu tới cuối anh đều chưa từng nói anh không cần cô mà. Anh nhẫn nại ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, ôm cô ngồi lên ghế sô pha. Thuận tay lấy vải mành sô pha lau mặt cho cô, nhìn cô một lúc, không nói rõ được trong lòng cảm thấy thế nào, có chua có ngọt có chát. “Được rồi! Đừng khóc nữa!” Giọng nói hơi lớn tiếng một chút, quả nhiên làm cho Thượng Tâm bẹp miệng thu lại nước mắt.
Đợi cô bình ổn một chút, Thiệu Phi Phàm nghiêm mặt hỏi tiếp, “Nói đi, trong lòng em rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Em không thể vô duyên vô cớ đối với anh như vậy.”
Đầu tiên Thượng Tâm không nói, nhưng Thiệu Phi Phàm vừa muốn đặt cô xuống, cô liền sống chết nắm lấy quần áo anh, uốn éo vặn vẹo, nghẹn ngào nói, “Em lo lắng, cũng sợ hãi, sợ anh để ý…để ý em…”
“Để ý cái gì?” Thiệu Phi Phàm cau mày.
Đầu của Thượng Tâm gần như chôn vào trong ngực anh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Để ý em không phải là lần đầu tiên, để ý em không có đơn thuần giống như anh hi vọng.”
Câu nói này, anh phải nghĩ một phút mới rõ ràng “lần đầu tiên” ám chỉ điều gì. Sắc mặt trong nháy mắt đen lại, anh cũng không cần phải xác minh việc này với ai, anh dám lấy đầu ra bảo đảm, chuyện này chắc chắn là Tự Nãi Tiêm nói cho Thượng Tâm biết. Thượng Tâm chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, cô được nhà họ Thượng bảo hộ quá tốt, đừng nói đến trinh tiết của người phụ nữ, ngay cả chuyện nam nữ cũng là sắp kết hôn rồi mới biết. Trách không được cô bé này náo loạn lên như vậy, không có việc gì cũng dò xét anh, chất vấn anh, xét đến cùng, chẳng qua là không có cảm giác an toàn mà thôi.
Vẻ mặt buông lỏng, anh hung hăng vỗ vào đầu của cô gái nhỏ.
“Đau!” Thượng Tâm làm nũng kêu lên.
“Chính là muốn em đau, muốn em phải nhớ kỹ, xem lần sau em còn dám tự mình suy nghĩ loạn hay không! Thượng Tâm, hai người sống chung với nhau thì phải tín nhiệm nhau. Nếu như anh để ý chuyện giữa em và Thần Tri Thư thì hôm xảy ra sự việc đó, anh đã để cho Thần Tri Thư cưới em rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới hối hận cơ chứ?” Thiệu Phi Phàm nhìn cô, thấy cô khóc đến đỏ hết mũi lên, thật sự là không có biện pháp đối với cô.
Thượng Tâm nửa tin nửa ngờ, lúc này lại vô cùng thẳng thắn, “Em không biết, em không biết phải tin ai. Chị Nãi Tiêm nói, chị ấy nói lúc cãi nhau, chồng chị ấy vẫn hay nhắc đến trước kia chị ấy như thế nào. Thiệu Phi Phàm, nếu như sau này anh cũng đối xử với em như vậy, em thật sự chịu không nổi.”
“Cô gái ngốc, anh sẽ không như vậy.” Không những anh không như vậy, mà Cốc Tử Kỳ cũng không phải một người đàn ông nhỏ nhen, não Tự Nãi Tiêm thật đúng là bị úng nước, nhưng rõ ràng là trong não của Thượng Tâm còn bị úng nước nhiều hơn cô ta. Ôm Thượng Tâm vào nhà vệ sinh đi rửa mặt, để cô ngồi một mình, yên tĩnh suy nghĩ.
Thượng Tâm yên lặng một lát, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Vừa nghĩ đến mấy ngày hôm nay, bản thân mình thực sự là cố ý gây chuyện, liền ngượng ngùng, liếc trộm nhìn Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Phàm nhìn cô, thật sự là không biết nói gì mới tốt. Thật ra sự việc rất đơn giản, Tự Nãi Tiêm thấy Thượng Tâm đơn thuần, cố ý khích bác cô, muốn hai người bọn họ chia tay nhau. Nhưng Thiệu Phi Phàm không nghĩ ra, vì sao Tự Nãi Tiêm phải làm như vậy, bọn họ chia tay đối với cô ta có gì tốt?
Chẳng lẽ muốn nối lại tình xưa? Nếu Tự Nãi Tiêm nghĩ như vậy, anh chỉ có thể nói, thật con mẹ nó vớ vẩn! Nếu như cô ta làm loạn tới mức anh và cô gái nhỏ chia tay, Thiệu Phi Phàm nắm chặt bàn tay, thì đừng trách anh không nhớ đến tình xưa nghĩa cũ.
Quét mắt nhìn thấy bộ dáng cô dâu nhỏ của Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm suy nghĩ, bất quá cũng phải cám ơn Tự Nãi Tiêm, nếu không có kế ly gián này của cô ta, anh cũng sẽ không biết được cô vợ nhỏ nhà anh không thể rời xa anh. Thường ngày, muốn cô nói câu “thích” cô ấy đã ngại ngùng không dám nói, bị hôn cũng đỏ mặt nửa ngày, nhưng bây giờ, lại khư khư ôm chân anh không để anh đi.
Nghĩ đến đây, liền cong khóe miệng, con ngươi của Thiệu Phi Phàm xoay chuyển, suy nghĩ: Xét đến cùng vẫn là Thượng Tâm không có cảm giác an toàn thôi! Nếu cô không có cảm giác an toàn, anh liền cho cô vậy.
Lại ôm cô đi đến trước ghế sô pha, chống cánh tay vây cô ở trong ngực, “Thượng Tâm, em có thích anh không?”
Thượng Tâm đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu một cái thật mạnh.
“Thích đến mức nào?”
Mặt Thượng Tâm càng đỏ hơn, trong mắt mang theo tia ủy khuất, “Thích đến mức sợ anh sẽ bỏ rơi em.”
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi. Thiệu Phi Phàm cười ôm cô dậy, “Anh sẽ không bỏ em, bây giờ anh chứng minh cho em xem.”
“Hả?!”
“Có mang theo chứng minh thư không?”
Chứng minh cần phải có chứng minh thư sao? Thượng Tâm không hiểu nhìn Thiệu Phi Phàm, tay chỉ vào túi sách, “Ở trong túi sách.”
Thiệu Phi Phàm vừa nghe thấy cô nói vậy, liền đặt cô xuống mở túi sách ra, tìm được chứng minh thư. Sau đó đứng dậy lấy chứng minh thư của mình từ trong túi áo khoác treo ở cửa, cầm hai thẻ chứng minh thư trong tay, đang định gọi điện thoại mới nhớ ra là điện thoại đã bị Thượng Tâm đập vỡ rồi. Cười bất đắc dĩ, quay người nói với Thượng Tâm, “Đưa điện thoại của em cho anh.”
“Ò!” Thượng Tâm ngơ ngác đưa điện thoại cho anh, chỉ thấy Thiệu Phi Phàm nhanh chóng ấn số. Cùng bên kia huyên thuyên nói một hồi, sau đó mới cười hì hì kéo tay cô đi ra ngoài.
“Thiệu Phi Phàm, chúng ta đi làm gì vậy?” Cô vẫn như cũ không hiểu ra làm sao.
Ngắt cái mũi nhỏ bé của cô, mặc áo khoác vào, cầm theo chìa khóa xe dắt cô xuống tầng, thần bí nói: “Đi chứng minh anh sẽ không bỏ rơi em.”