Lúc sắp lên xe, Thượng Tâm bị Tự Nãi Tiêm gọi lại, Tự Nãi Tiêm mở miệng một câu em gái hai câu em gái rất thân thiết, kéo cô cùng trao đổi số điện thoại mới tiễn cô lên xe.
Thiệu Phi Phàm ôm lấy Thượng Tâm, “Chị dâu nói với em cái gì mà lâu vậy?”
“Không nói gì.” Thượng Tâm lơ đãng nói, nâng tay vuốt ve mặt anh, “Trở về pha cho anh một ly trà, uống nhiều như vậy cũng không sợ buổi tối khó chịu.”
“Khó chịu mới có người đau lòng.” Anh đùa nửa thật nửa giả, Thượng Tâm lại ghi nhớ, chun mũi, ngẩng đầu liền hôn cằm của anh, hôn xong rồi lập tức xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thiệu Phi Phàm, em đã nói với anh chưa, em cũng thích anh.”
Giọng nói của Thượng Tâm rất nhỏ, trong xe taxi lại mở đài, nhưng Thiệu Phi Phàm lại nghe được rõ ràng, anh giả vờ nhắm mắt ngủ say dựa vào ghế, khi nghe thấy thanh âm của cô cố gắng nói ra liền một hơi, khóe miệng bất giác cong lên.
Về đến nhà, Thượng Tâm nâng anh bước đến phòng, móc chìa khóa ra mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra, cái người đang say này lại bế cô lên, ấn vào tường, liền cúi đầu xuống hôn cô. Răng môi gắn bó với nhau, tất cả đều là mùi rượu, không phân biệt được là của cô hay của anh. Thiệu Phi Phàm thăm dò một hồi, hôn cô đến mức khó thở, suýt chút nữa thì không kiềm chế được mới thu quân, đôi mắt như nước, tất cả đều là nhu tình mật ý, kiều diễm quyến luyến. Anh thật sự say rồi, bị cô gái nhỏ này làm cho say, say tới mức không muốn tỉnh lại, liền muốn cưng chiều cô, dụ dỗ cô, ôm cô.
Thiệu Phi Phàm trước đây không hiểu tại sao những văn nhân đại thần thời cổ đại đến khoảng bốn mươi tuổi thì đều cưới tiểu thiếp, còn để cho tiểu thiếp này vào thư phòng mài mực dâng bút, thích nhất là ôm tiểu thiếp dạy cô ta đọc thơ luyện chữ. Hôm nay, anh coi như đã biết tư vị này. Tuổi còn nhỏ, ngươi vừa có thể xem nàng như người yêu, cũng có thể cưng chiều nàng, nói trắng ra là loại đàn ông thời Trung Quốc cổ đại đó có chủ ý quấy phá.
Nếu như bên cạnh anh hôm nay là Tự Nãi Tiêm có tuổi tác tương đương, anh tuyệt đối sẽ không đút đồ ăn cho cô ta, giúp cô ta cởi áo khoác, bởi vì làm như vậy thật quái dị. Nhưng Thượng Tâm thì khác, Thượng Tâm nhỏ hơn anh gần mười tuổi, trong mắt anh nhìn thế nào thì cô vẫn là một cô bé, trẻ con thì có thể náo loạn tức giận, thậm chí gây ra họa anh cũng nguyện ý thu dọn cục diện rối rắm, vì vậy anh liền quang minh chính đại cưng chiều cô, quan tâm cô, ai bảo cô nhỏ tuổi như vậy!
Tuy nói nhỏ không phải là lý do, nhưng đối với Thiệu Phi Phàm mà nói thì đây chính là lý do quan trọng nhất. Muốn nói đến công bằng hay không công bằng, trong trò chơi ái tình này vĩnh viễn không phân rõ thế nào là công bằng.
Chỉ cần một trong hai người nói câu “Em thích anh” hoặc “Anh thích em”, thì người còn lại sẽ thành tâm đáp lại “Anh cũng thích em” hoặc “Em cũng thích anh”, như vậy là công bằng rồi, ai nói trước thì người đó thích nhiều hơn, nhưng điều này không quan trọng.
Khi Thiệu Phi Phàm nghe thấy Thượng Tâm nói “Em cũng thích anh” ở trên xe, trong lòng rất vui, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, sợ mình không khống chế được hôn cô ngay ở trên xe. “Thượng Tâm, nói lại một lần nữa.”
Thượng Tâm bị hôn mặt đỏ bừng, căn bản không biết là Thiệu Phi Phàm sẽ vì một câu nói của cô mà vui mừng kích động như vậy, vẻ mặt mê man đáp “Nói gì cơ?”
“Nói em cũng thích anh, lời em nói lúc ở trên xe, nói lại một lần nữa, anh muốn nghe.” Anh dán vào xương quai xanh của cô, thấp giọng nói.
Thượng Tâm đẩy anh, nhón mũi chân trên sàn nhà, người này lại có thể giả vờ ngủ, rõ ràng là nghe được lại không đáp lời cô, phải biết rằng cô cần có bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra câu đó, còn phải mượn rượu để nói. Cô đẩy mạnh Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm không có đề phòng liền bị đẩy một cái lảo đảo. Tay vừa buông lỏng, Thượng Tâm liền chạy vào nhà vệ sinh, còn khóa trái cửa, đứng ở bên trong nói vọng ra ngoài, “Lời hay không nói lần thứ hai.” Giọng nói kia vừa bướng bỉnh vừa tinh nghịch.
Thiệu Phi Phàm đang vòng qua ghế sô pha đuổi theo phải bật cười, giống đứa trẻ như vậy, anh làm sao có thể không cưng chiều cho được?”
Thời gian như dòng nước chảy chớp mắt quần áo mùa đông đã đổi sang mùa hè, trong thời gian này không thấy bóng dáng Thần Tri Thư, không ai nhắc cũng không ai hỏi đến hắn ta. Sau khi vào học Thượng Tâm liền chuyển về nhà họ Thượng, dù sao vẫn chưa kết hôn với Thiệu Phi Phàm, hai người cứ ở cùng nhau như vậy cũng không được, hơn nữa mỗi tối Thiệu Phi Phàm bị cô sờ tới mức dục hỏa đốt người lại không thể ăn cô, cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ thực sự sẽ sinh bệnh.
Thượng Tâm tan học, vừa ra cổng trường liền nhìn thấy xe của Thần Tri Mặc, do dự một lát vẫn là đi qua gõ gõ cửa kính, “Chị Thần, thật trùng hợp.”
Sắc mặt của Thần Tri Mặc không được tốt, miễn cưỡng nâng lên khóe miệng, “Không phải là trùng hợp, chị ở đây đợi em, Tâm Tâm, lên xe, chị muốn nói với em một số chuyện.”
“Vâng!” Thượng Tâm ngồi vào xe, cúi đầu vặn vặn ngón tay, không khỏi có chút lo lắng.
Thần Tri Mặc biết thói quen này của cô, những lúc không biết làm thế nào hoặc là những lúc lo lắng đều cúi vặn vặn ngón tay, cười khổ một tiếng, trong lòng bi thương nói không nên lời, chỉ có thể nói rằng sự đời khó liệu. Cô ta thở dài một hơi, “Thượng Tâm, A Thần nó…”
“Chị, em không muốn nghe…” Thượng Tâm cắt đứt lời nói của Thần Tri Mặc, nhưng Thần Tri Mặc vẫn kiên trì nói, “Em nghe chị nói, cầu xin em Thượng Tâm.”
Thượng Tâm mở to mắt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cô lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thần Tri Mặc dùng ngữ điệu như vậy cầu xin người khác. Trái tim hỗn loạn, cắn răng không nói.
Thần Tri Mặc nhắm mắt dựa lưng vào ghế, “Thượng Tâm, A Thần nó đời này thật sự tàn phế rồi. Chị cầu xin em, cầu em hãy đi khuyên nhủ nó. Chị biết chị như vậy là làm khó em, nhưng nếu có biện pháp khác thì chị sẽ không tìm đến em. Chị không còn mặt mũi nào gặp em nữa.”
“Chị, không liên quan đến chị.”
“Có liên quan, Tâm Tâm, ba mẹ nếu như biết được chân tướng thì hôm đó người bị đánh gãy xương là chị chứ không phải là A Thần.” Thần Tri Mặc thật sự hối hận, nhưng hối hận thì có tác dụng gì, cô ta cười giễu chán ghét chính bản thân mình, “A Thần mang em đến sân bay làm cho em bắt gặp Thiệu Phi Phàm cùng một người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo, thực ra đó là do chị xúi giục, chị muốn em và A Thần ở cùng nhau cho nên cố ý sắp đặt.”
Thượng Tâm khiếp sợ không nói nên lời, giường như rất khó tiếp nhận lời nói của Thần Tri Mặc.
Thần Tri Mặc mở mắt ra, nâng tay lên đánh cho mình một cái tát, “Nếu như không phải tại chị, A Thần cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy, như thế em sẽ không bị tổn thương, nó cũng không trở thành như vậy…” Càng nói cô ta càng nghẹn ngào.
Trong lòng Thượng Tâm rối rắm, trên mặt không nhìn ra bất cứ tâm tình nào, một lát sau cô mới tìm lại được năng lực ngôn ngữ của mình, mở miệng nói ra một câu không giống như Thần Tri Mặc đã dự liệu, cô nói, “Hôm nay coi như chúng ta không ai gặp ai, từ trước tới giờ chị cũng chưa từng cùng em nói qua chuyện này.” Nói xong liền đẩy cửa ra xuống xe.
“Thượng Tâm”, Thần Tri Mặc cả kinh, xuống xe gọi cô lại.
Thượng Tâm quay đầu, trong mắt tràn đầy vô tội, nhưng so với trước đây lại thêm phần kiên cường, cô cắn môi nhìn Thần Tri Mặc, “Chị, cha nuôi mẹ nuôi, còn có ba mẹ em không chịu được bất kỳ đả kích nào nữa, em không muốn vì em và anh Thần mà làm cho hai gia đình chúng ta xảy ra xích mích, em nghĩ chị cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, cho nên, những lời chị nói ngày hôm nay em sẽ chôn dấu trong lòng, vĩnh viễn đều không nói ra.”
Thượng Tâm nói xong liền quay người chạy đi, Thiệu Phi Phàm vừa mới dừng xe ở bên đường đối diện nhấn còi, Thượng Tâm vòng qua đó lên xe của anh.
Thiệu Phi Phàm tự nhiên cũng thấy Thần Tri Mặc, lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thượng Tâm, sắc mặt cũng không tốt lắm hỏi cô, “Chị ta tìm em làm gì?”
“Muốn nói chuyện của anh Thần, em không nghe.”
Đáp án này làm cho Thiệu Phi Phàm rất vừa lòng, nhưng hai người vẫn chưa về tới nhà, Thượng Tâm lại không được tự nhiên hỏi, “Gần đây anh Thần gặp rắc rối phải không?”
“Anh ta có gặp rắc rối hay không cũng không liên quan tới em!” Vừa nghĩ tới hắn ta anh liền không vui, quay xe vòng tiến vào khu nhà ở, đỗ xe xong, một tay sách túi thức ăn một tay kéo tay Thượng Tâm đi lên lầu.
Những việc trong phòng bếp Thượng Tâm không giúp được gì, một mình ngồi trên sô pha xem ti vi, để Thiệu Phi Phàm bận rộn một mình. Đang chưng cá cách thủy, Thiệu Phi Phàm không vội vàng ra phòng khách trò chuyện với Thượng Tâm, mà dựa người vào bệ rửa bát nhìn Thượng Tâm đang ngồi trên ghế sô pha.
Tâm trí của cô gái nhỏ rõ ràng không đặt ở những tiết mục trên ti vi, vặn vặn đầu ngón tay, nhướng mày lên, một bộ dáng đang suy nghĩ, vừa nhìn liền biết đang rối rắm chuyện gì đó. Thiệu Phi Phàm đương nhiên là biết cô rối rắm chuyện gì, nhưng anh thật sự không muốn cô phải để ý chuyện này.
Thần Tri Thư vì chuyện lần trước mà bị ba của hắn ta đánh cho một trận, nghe nói một cánh tay bị tàn phế, nhưng hắn ta lại cố chấp không phối hợp trị liệu, suốt ngày ở trong quán bar sống mơ mơ màng màng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cánh tay trái của hắn ta sẽ bị tàn phế thật sự. Chuyện này là Thượng Phẩm tìm gặp nói cho anh biết, ý muốn anh hỏi xem Thượng Tâm có đồng ý đi gặp Thần Tri Thư không, dù sao cũng có nhiều năm giao tình qua lại với nhau, nhưng anh trực tiếp từ chối, bất kể Thượng Tâm có đồng ý hay không, anh đều không đồng ý.
Có điều, xem tình hình hiện tại, giường như Thượng Tâm không bài xích chuyện đi gặp Thần Tri Thư, thậm chí còn có chút lo lắng cho hắn ta. Trong lòng càng nghĩ lại càng không thoải mái, vợ của mình sao lại phải lo lắng cho người khác?
Thiệu Phi Phàm quay người tắt bếp, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thượng Tâm, “Nghĩ cái gì vậy?”
Thượng Tâm vẫn đang vặn vặn đầu ngón tay, cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình, “Thiệu Phi Phàm, em có chút lo lắng cho anh Thần.”
Mẹ kiếp, thật đúng như anh đã đoán, trong nháy mắt đen mặt.
Thượng Tâm tự nhiên cũng thấy anh không vui, chủ động nhào vào lòng anh, vội vã giải thích, “Bọn em lớn lên cùng nhau, kỳ thực trong lòng em anh ấy giống như anh trai em vậy, giống như anh trai ruột. Sau khi xảy ra sự việc kia, em oán anh ấy trách anh ấy, nhưng đến cuối cùng em lại nhận ra trách nhiệm của bản thân mình là lớn nhất, em đã nghĩ thông suốt rồi, em không trách anh ấy, cũng không hận anh ấy. Nếu anh ấy có thể quên đi là tốt nhất. Dù sao vẫn còn có cha nuôi mẹ nuôi, em không muốn làm khó họ.”
Lời này của Thượng Tâm làm cho Thiệu Phi Phàm ngẩn ra, thân thể cứng ngắc một lát mới giơ tay ra ôm cô, vuốt ve an ủi cô, “Không cho em đối tốt với hắn ta như vậy, lúc trước em đâu có hiểu chuyện như vậy? Mặc kệ, dù sao anh cũng không đồng ý cho em đi gặp hắn ta.”
“Thiệu Phi Phàm”, cô uốn éo giãy dụa gọi anh, “Phi Phàm, Phi Phàm…”
Kiên quyết chống lại mật ngọt chết ruồi, Thiệu Phi Phàm rất có cốt khí bĩu môi, “Chớ có kêu anh, anh vừa nghe em gọi “anh Thần” liền muốn đánh hắn.”
Thượng Tâm bật cười, vịn đầu vai anh hôn nhẹ lỗ tai, “Không kêu nữa, ai cũng không kêu, sau này em chỉ kêu mỗi mình anh, kêu anh là gì đây? Anh Thiệu, anh Tiểu Thiệu hay là anh Phi Phàm…”
Mấy tiếng gọi anh này thật là làm cho xương cốt người ta nhũn ra, Thiệu Phi Phàm hé ra hàm răng trắng cắn vào cổ cô một cái, hung tợn nói, “Em muốn bị đánh hả?”
Tác giả có lời muốn nói: Thiệu Phi Phàm: Em muốn bị đánh hả?
Thượng Tâm: Làm sao anh biết?
Thiệu Phi Phàm chợt nhào qua, hung ác trừng phạt Thượng Tâm, “Còn muốn bị đánh nữa không?”
Thượng Tâm nằm ở trên ghế sô pha, “Hừ, đợi em cho người biến anh thành ed(bất lực), xem anh còn đắc ý nữa không.”
Người nào đó(người được nhờ vả biến anh thành ed đó) mặt đầy hắc tuyến: “Tôi không dám, như vậy thì mọi người sẽ tụ tập lại đánh gãy xương tôi mất.”