Xem ra, đến ông trời cũng giúp hắn.
Hắn vội xuống xe, đầu tiên là kéo người lên xe, sau đó nhanh chóng quay xe đi về phía cầu vượt của sân bay mới thấp giọng hỏi: “Tâm Tâm, anh ta trách mắng em?”
Thượng Tâm vẫn khóc, một mực lắc đầu không nói lời nào. Thần Tri Thư nhìn thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên cái tên Thiệu Phi Phàm, cùng với tiếng chuông kêu lên, đồng thời gạt vô lăng, liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh cô, khinh thường quét mắt, nhấn từ chối cuộc gọi rồi tắt máy.
Lại nhìn Thượng Tâm khóc đến thương tâm, xem bộ dáng khóc chưa đủ là tuyệt đối không mở miệng, liền đặt khăn giấy ở trên xe đến bên cạnh chân cô: “Cho dù xảy ra bất cứ việc gì, có anh Thần ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Chỉ với một câu nói, giống như giải tỏa hết những áp lực trong lòng Thượng Tâm, cô cầm hộp khăn giấy khóc “ oa oa” giống như một đứa trẻ.
Nếu là lúc trước hắn sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng là lúc này hắn lại cảm thấy không có âm thanh nào dễ nghe hơn tiếng khóc của Thượng Tâm, nếu để cho hắn nghe cả đời hắn cũng nguyện ý, dĩ nhiên, sau khi Thượng Tâm trở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ không để cho cô phải khóc nhiều như vậy.
Hắn không lái xe về nhà mà rẽ vào một quán bar ở gần sân bay. Nơi này cũng không phải là nơi mà Thần Tri Thư hay đến, hắn chỉ đến đây vài ba lần cùng bạn bè. Trong quán bar đa số là người nước ngoài, hắn kéo Thượng Tâm với khuôn mặt ủ rũ vào cửa, lớn tiếng gọi một người nhân viên phục vụ, từ trong ví rút ra một xấp tiền để bao một căn phòng.
Nhân viên phục vụ rất vui mừng khi gặp một người khách ra tay hào phóng như vậy, nhiệt tình tìm một phòng bao yên tĩnh cho họ, hơn nữa còn tặng cho họ một tá rượu đặc biệt là “Tháng mười hai”. Nếu nói “Tháng mười hai” chính là căn cứ vào mười hai tháng để làm ra mười hai vị rượi khác nhau, loại rượu này uống vào có vị chua hoặc vị ngọt, tuy nhiên có rất ít người có thể uống hết mười hai tháng mà không say.
Thượng Tâm giống như đã khống chế được cảm xúc của mình, không còn khóc lớn tiếng nữa mà chỉ im lặng rơi lệ.
Thần Tri Thư lấy một ly rượu đỏ tháng sáu đưa cô: “Muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói. Có anh ở đây, Tâm Tâm không phải sợ bất cứ điều gì.”
Thượng Tâm chớp đôi mắt xưng đỏ, cắn môi nhận lấy ly rượu, trong lòng rối loạn, nhưng hình ảnh người phụ nữ kia ôm lấy Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm lôi kéo người phụ nữ đó làm sao cũng không thể biến mất. Hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu, khịt khịt mũi: “Anh Thần, em khó chịu, nơi này đau quá.” Cô chỉ vào tim mình nói, “Làm sao đây, rất đau đớn!”
Thần Tri Thư nhìn vẻ mặt này của cô liền mềm lòng. Chưa từng thấy qua vẻ mặt này của cô, trong đôi mắt đong đầy nước mắt, xuyên thấu qua những giọt nước mắt đó là sự bi thương, khuôn mặt bị gió thổi lạnh ngắt, sau khi tiến vào phòng thì trở nên ửng hồng, không ngừng cắn môi. Không khóc rống như trước, lúc này Thượng Tâm giống như chịu sự đả kích nặng nề, mất đi sự tự tin, bộ dáng ngơ ngác không biết làm sao.
Có phải hắn đã làm sai rồi không, hắn cảm thấy do dự, trong lúc hắn còn đang phân vân thì Thượng Tâm đã uống hết ba ly rượu.
Khi Thần Tri Thư lần nữa đem sự chú ý đến Thượng Tâm, cô ấy đã nhảy lên bàn rượu, khay rượu trên bàn chỉ còn lại bốn ly từ tháng mười một đến tháng hai, là mùa lạnh nhất trong năm.
Thần Tri Thư một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại cầm lên ly rượu, một ly lại một ly uống vào, rượu thì lạnh nhưng trong lòng hắn lại nóng như lửa đốt. vuốt ve mái tóc của cô, cúi đầu hôn lên má cô. Hắn giống như người say, say tới mức không muốn để ý đến đạo đức, không kiêng kỵ điều gì, hắn chỉ muốn đoạt người yêu của hắn trở về.
“Tâm Tâm, em say rồi, anh Thần mang em đi ngủ được không?”
Thượng Tâm phát ra một tiếng ưm không thoải mái, uốn éo người, trong miệng lẩm nhẩm cái tên “ Thiệu Phi Phàm……Chán ghét anh……”
“Chán ghét anh……Chán ghét tôi……Thích anh……”
Nửa đêm, Thiệu Phi Phàm giống như một con sư tử sắp nổi điên, phiền não, lo âu. Cả người bồi hồi giống như sắp sụp đổ. Vẫn không có một chút tin tức nào về Thượng Tâm, cô ấy ở đâu? Sẽ gặp phải người nào? Người tốt hay người xấu? Trong đầu tràn ngập các loại suy đoán về cô, suy đoán đến càng thêm lo lắng gấp gáp, càng thêm phiền não lo âu.
Chuông điện thoại di động vang lên, anh gần như bật lên, mở khóa nghe máy, Thượng Phẩm ở bên kia cũng giống như anh, “Khách sạn thành phố G tôi đều liên lạc qua rồi, nó không có ở đó.”
“Thế còn những nhà nghỉ? Khách sạn ven đường cho người có ô tô? Hay là, ở trường học?”
“Thiệu Phi Phàm, cậu có biết ở thành phố G có bao nhiêu khách sạn không? Không nói đến những người không đăng ký, chính là đăng ký sổ sách trong vòng một tuần lễ cũng đã kiểm tra một lượt, trường học sớm đã đóng cửa, Tâm Tâm không thể nào đến đó. Không phải là cậu có quen biết với hai người bạn học của nó sao, đã hỏi qua chưa?”
“Hỏi qua rồi, Tâm Tâm căn bản không liên lạc với họ” Thiệu Phi Phàm có chút nhụt chí, cả người lại ngồi phịch xuống, “Cốc đội đã tìm những người ở bộ phận kỹ thuật bên kia giúp một tay, tra định vị điện thoại của Thượng Tâm rồi, chỉ có thể đợi cái này.”
Thượng Phẩm còn chưa kịp nói chuyện, Cốc Tử Kỳ liền đẩy cửa vào, hướng vào bên trong kêu, “Tìm thấy rồi.” Lại nói tiếp trong một khách sạn cách sân bay không xa.
Không cần Thiệu Phi Phàm truyền lời, Thượng Phẩm đã nghe được rất rõ ràng, lập tức nói: “Chúng ta chia nhau chạy tới.”
Thiệu Phi Phàm không kịp chờ đợi lao ra khỏi cục cảnh sát, lái xe của Thượng Phẩm liên tiếp vượt qua đèn đỏ. Mà khi anh chạy tới khách sạn, ở quầy tiếp tân khi nhìn thấy trong danh sách người thuê phòng tên là Thần Tri Thư, hàm răng theo bản năng nghiến ken két.
Không chờ nhân viên phục vụ dẫn đường, anh ba bước thành hai bước từ cầu thang đi lên căn phòng trong cùng của lầu hai, vẻ mặt lo lắng không nói gì, nắm chặt quả đấm đã nổi gân xanh. Thiệu Phi Phàm đem hết toàn lực làm cho mình tỉnh táo, ba giây sau mới nhấn chuông cửa.
Cửa phòng gỗ mở ra một khe hở, cánh tay Thiệu Phi Phàm trực tiếp đẩy mạnh, căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông vừa nhìn liền hiểu ngay, Thượng Tâm toàn thân trần truồng ôm chăn bông cặp mắt trống rỗng, trên đầu vai, cổ tay đều lưu lại dấu vết hồng hồng trực tiếp làm mắt của Thượng Phi Phàm đau nhói.
Lực khống chế hơn người trong nháy mắt toàn bộ hóa thành hư không, Thiệu Phi Phàm không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện tất cả sự việc, đờ đẫn nhìn về phía Thần Tri Thư chỉ mặc một chiếc quần lót đứng ở cửa phòng, chỉ hỏi một câu: “Mày ngủ cùng cô ấy?”
Thần Tri Thư gật đầu, chỉ là cằm còn chưa kịp nâng lên phía trước liền bị một đấm mạnh vào má trái, đầu chấn động mắt nổ đom đóm. Còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng đinh tai nhức óc “Con mẹ nó mày là đồ súc sinh!” Lại bị đánh một đòn mạnh vào mặt.
Thần Tri Thư tất nhiên là không có thói quen bị đánh, cũng rèn luyện ra một thân bản lĩnh, tuy là bị ăn trước vài quả đấm nhưng là thua trời một vạn không bằng kém bạn một li, giơ cánh tay lên ngăn cản một quyền, chân trái theo hướng bụng của Thiệu Phi Phàm hung hăng đá qua.
Hai người liều mạng đánh nhau giống như không muốn sống.
Giờ phút này, ngồi ở trên giường đôi mắt của Thượng Tâm mới tìm được tiêu cự, trong đôi mắt từng chút từng chút đong đầy nước mắt, sau đó trong nháy mắt phát ra tiếng thét chói tai kinh người. Chỉ là, tiếng thét chói tai này cũng không có ngăn cản được hai người đang đánh nhau giống như dã thú kia, chỉ là dọa đến nhân viên phục vụ lề mề mãi mới lên tầng , mấy bước vọt lên.