• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được sự đồng ý của Tần Minh Nguyệt, người đàn ông đưa Tần Minh Nguyệt đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra sức khoẻ, sau khi xác định Tần Minh Nguyệt khoẻ mạnh không bệnh tật, xác định thích hợp cho con bú, Tần Minh Nguyệt được đưa đến một căn biệt thự sang trọng.

Nhìn thấy biệt thự sang trọng như vậy, Tần Minh Nguyệt có chút sợ sệt.

Tuy nói ở trong bệnh viện nhìn thấy người đàn ông này không phú cũng quý, nhưng không nghĩ đến lại là người giàu như vậy, ngôi biệt thự này nằm ở khu nhà giàu Trừng Hải Thành, biệt thự này chiếm diện tích rộng như thé, hiển nhiên không phải người bình thường.

Vừa nhìn thấy vợ của người giàu vì khó sinh mà chết, nam chủ nhân còn nhớ mãi không quên, lại so sánh với chính mình, hốc mắt của Tần Minh Nguyệt nhịn không được có chút ươn ướt, nghĩ đến cảnh bà nội sắp qua đời, cô đột nhiên có chút mơ màng, cô làm như vậy, cuối cùng là đúng hay sai?Người đàn ông tiến vào đại sảnh, cảm thấy phía sau không theo kịp, quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Tần Minh Nguyệt ngẫn người đứng ngoài cửa.

“Tần tiểu thư?”“Hả?”Nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, Tần Minh Nguyệt giật mình một cái lấy lại tinh thần, áy náy nhìn về phía người đàn ông, hít hít mũi: “Thật xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi chỉ là nghĩ tới con của mình.

”Trong quá trình đưa Tần Minh Nguyệt đi kiểm tra sức khoẻ, người đàn ông cũng đã hiẻu rõ chuyện của Tần Minh Nguyệt, đương nhiên Tần Minh Nguyệt cũng giấu một vài chuyện không thể nói, người đàn ông rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô, nhưng cũng chỉ là đồng cảm mà thôi.

Tần Minh Nguyệt lấy lại tinh thần cùng người đàn ông đi vào, một người đàn ông trung niên đi đối diện hắn, người đàn ông cười với ông ta một cái: “Quản gia Tôn, vị này là tiểu thư Tần Minh Nguyệt, nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, sau này phiền quản gia Tôn chiếu có nhiều hơn.

”Quản gia Tôn đã biết việc tìm bảo mẫu cho tiểu thiếu gia nghe vậy liền gật đầu, nhìn Tần Minh Nguyệt, sau đó đưa Tần Minh Nguyệt đến phòng đã chuẩn bị cho cô: “Tần tiểu thư, đây là phòng đã chuẩn bị cho cô, nếu như bây giờ tiện thì cô đi tắm rửa sạch sẽ, trước tiên chuẩn bị bữa ăn đầu tiên cho tiểu thiếu gia.

”Nói xong quản gia Tôn quay đầu lấy một cái máy vắt sữa từ phòng ăn đem qua, rõ ràng đã sớm chuẩn bị tốt rồi, Tần Minh Nguyệt thấy vậy giật mình.

“Tiểu thiếu gia không ở đây sao?”Tần Minh Nguyệt cho rằng, làm bảo mẫu cho đứa bé, cô có thể tự mình cho bú, nhưng không ngờ rằng, nhìn dáng vẻ nhà này là muốn vắt sữa của mình ra, sau đó giao cho người của bọn họ đi bón cho đứa bé.

Mặc dù trong lòng có chút mắt mát, nhưng Tần Minh Nguyệt biết, con cái của máy gia đình giàu có rất quan trọng, hơn nữa cô lại là một người xa lạ, người ta chắc chắn là không yên tâm, nếu không phải mẹ của đứa bé không có ở đây, không phải không còn cách nào khác chắc cũng không dùng đến cách này.

Nhưng hiểu thì hiểu, Tần Minh Nguyệt vừa mắt đi đứa con vẫn không tự chủ được mở miệng hỏi một câu.

Quản gia Tôn nhìn cô một cái, trong ánh mắt không rõ ý tứ: “Tiểu thiếu gia đã có người chăm sóc, Tần tiểu thư chỉ cần mỗi ngày đúng giờ chuẩn bị sữa mẹ cho tiểu thiếu gia là được.

”Một câu của quản gia Tôn bảo việc bản thân không thể tự tay chăm sóc đứa bé, Tần Minh Nguyệt cảm tháy có chút mắt mát, nhưng nghĩ đến việc sống chung một mái nhà, còn có thể nhìn một chút, trong lòng cũng có chút an ủi.

Trong lúc Tần Minh Nguyệt đang tắm rửa, trong thư phòng phía sau viện, một người đàn ông đang báo cáo chuyện gì đó với một người đàn ông khác, nếu như Tần Minh Nguyệt ở đây sẽ phát hiện, người đàn ông đang báo cáo, chính là người bất ngờ tìm thấy cô ở bệnh viện – Trần Quyền, mà người đàn ông ngồi trước hắn là Tư An Húc.

“Thiếu gia, đây là báo cáo điều tra của Tần tiểu thư, sức khoẻ tất cả đều bình thường, thiếu một chút, nhưng bù lại thân thể không có vấn đề gì.

”Trần Quyền đem báo các kiểm tra vừa mới lấy từ bệnh viện về đưa cho Tư An Húc, Tư An Húc nhìn qua báo cáo điều tra một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi trên ảnh của Tần Minh Nguyệt, anh liền ngây ra.

Người phụ nữa này, không phải là người hôm đó nhảy lầu không thành còn đập bể xe anh sao?Tư An Húc đáy mắt hiện lên tia thâm thuý, hôm đó người phụ nữ này nhảy lầu vì con bị chồng trước bé đi sao?Tần Minh Nguyệt nói với Trần Quyền như thế này, cô vừa mới sinh xong, liền gặp cảnh chồng dẫn tiểu tam đến khoe khoang, nhưng vì cô sinh con trai, nên chồng cô dù vứt bỏ cô, cũng vẫn bề con đi, Trần Quyền tự nhiên nói ra sự thật cho Tư An Húc.

“Nói với quản gia Tôn, bồi bổ cho cô ta một chút, để cô ta chăm sóc tiểu thiều gia cho thật tốt.

”Trần Quyền gật đầu, lui ra ngoài, mà một lát sau Tư An Húc cũng đứng dậy, từ hậu viện đi đến cầu thang tiền viện, lên lầu hai.

Tần Minh Nguyệt vừa tắm rửa xong, vắt được nửa bình sữa mẹ đưa cho quản gia Tôn, quản gia Tôn thấy thé, nhíu mày, nhưng nhớ đến lời A Quyền nói, không nói gì cả, quay người định rời đi.

Tần Minh Nguyệt mở miệng, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn bóng lưng quản gia Tôn rời đi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Nhìn căn biệt thự sang trọng này, trong lòng Tần Minh Nguyệt không có nửa điểm hâm mộ, chỉ có chút buồn và mắt mát,cho dù cô không có căn biệt thự sang trọng như: thế này, nhưng con của cô còn ở cạnh, cô nhất định sẽ cho con cô tình yêu tràn ngập, một chút cũng không kém vị Trần tiên sinh này.

Quản gia Tôn lên lầu hai, chuẩn bị từ lầu hai đi xuống đến hậu viện, đưa sữa mẹ cho tiểu thiếu gia, ai biết được vừa lên lầu hai, liền thấy thiếu gia đứng đó.

*Thiếu gia.

”Quản gia Tôn cung kính hỏi một câu, Tư An Húc gật gật đầu, nhìn sữa mẹ trên tay ông ta một cái, thật không nhìn ra khác với sữa bò ở chỗ nào, giây tiếp theo thu hồi ánh mắt.

*Cầm đi đi.

”“Thiếu gia không đi thăm tiểu thiếu gia một lát sao?”Quản gia có thể hiểu, hôm qua thiếu gia còn muốn thân cận tiểu thiếu gia, nhưng không có kinh nghiệm trông trẻ, náo đến khắp đầu đầy mồ hôi, đứa bé cũng một mực oe oe khóc lớn không ngừng.

Nhưng lần này thì khác, đồ ăn yêu thích của đứa bé đã đến, lần này nếu như thiếu gia đích thân bón, quan hệ cha con giữa hai người chắc chắn sẽ tăng lên đột biến.

Lại liếc mắt nhìn xuống lầu, Tần Minh Nguyệt đã xoay người đi vào phòng mình, Tư An Húc cũng gật gật đầu, nhắc chân đi về phía hậu viện.

Quản gia Tôn thấy thé, vui vẻ đi theo phía sau Tư An Húc, bước chân liền nhanh lên không ít, rõ ràng là đối với chuyện này cực kỳ vui vẻ.

Lúc hai người một trước một sau đi đến cửa hậu viện, liền nghe thấy bà Trương lẫm bẩm một mình trong đó, như là đang nói với đứa trẻ.

“Tiểu thiếu gia lớn lên thật anh tuần, giống như thiếu gia lúc nhỏ, chúng ta ngoan a, một lát nữa là có sữa uống rồi.

”Nghe thấy lời của bà Trương, khoé miệng Tư An Húc không tự chủ co rút một cái, vú Trương thật biết nói đừa, đứa bé này mới lớn có chút, đã có thể nhìn ra giống hệt anh.

Nhưng mà Tư An Húc cũng không nhiều lời, giống như không nghe thấy gì, đi thẳng vào.

“Tiểu thiếu gia, sữa của người đến rồi đây.

” Quản gia Tôn giơ bình sữa trong tay lên, nhét vào trong tay Tư An Húc, ra hiệu cho bà Trương đưa đứa bé cho Tư An Húc: “Bà Trương, để thiếu gia bón đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK