Không biết có phải do không được nhìn thấy đứa bé mà mình cũng cấp sữa cho hay không, đã kích thích Tần Minh Nguyệt muốn tìm con trai của mình, cô bắt đầu đi không mục đích rồi bắt đầu nghĩ mọi cách để tìm con trai.
Không có ảnh con trai thì phải làm sao, Tần Minh Nguyệt nhớ ra và đi tìm bức ảnh siêu âm màu bốn chiều Doppler khi cô mang thai được tám tháng, mặc dù có khác biệt nhưng vẫn tốt hơn là không CÓ.
Nghĩ là làm, cô nhờ chú Lý đưa đến cổng sau của khu cô sống trước đây, cô để chú Lý rời đi trước rồi một mình đến nhà cô ở trước đây.
Mặc dù Lưu Chính Khải đã bán căn nhà, nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn mang chút hi vọng, hi vọng anh ta chưa dọn dẹp sạch sẽ và cũng hi vọng người mua căn nhà đó chưa dọn dẹp lại.
Nhưng chút hi vọng này của cô đã bị dập tắt khi cô bước ra khỏi thang máy.
Vì vừa đúng lúc cô chạm mặt với thợ trang trí nhà cửa, hơn nữa khi mở cửa nhà cô cũng nhìn thấy đồ đạc trong nhà đã được chuyển đi gần hết, chủ nhân mới của căn nhà muốn sơn lại tường, trang trí lại căn nhà.
Không cam lòng, Tần Minh Nguyệt bước nhanh vào nhà nhưng vừa bước đến cửa đã bị một người thanh niên ít tuổi chặn lại.
“Này, này, cô là ai đấy?”Tần Minh Nguyệt dường như không nghe thấy, đi qua cậu thanh niên rồi xông thẳng vào phòng ngủ trước đây của cô.
Nhìn thấy căn phòng không còn đồ đạc, Tần Minh Nguyệt tuyệt vọng.
Cậu thanh niên nhìn thấy Tần Minh Nguyệt xông vào bất chấp như vậy liền chạy vào theo: “Này, cô là ai mà mất lịch sự vậy, sao lại xông thẳng vào nhà người khác như thế, cô mà còn vậy tôi báocảnh sát đó.
Người thanh niên vừa nói xong, Tần Minh Nguyệt liền quay lại túm vạt áo cậu ta, vội vàng hỏi: “Đồ đạc trong này đâu? Đồ đạc trong căn phòng này đâu rồi?”“Cái gì mà đồ đạc trong phòng này đâu? Này cô, có phải cô vào nhầm nhà rồi không? Đây là nhà tôi vừa mới mua, trong này làm gì có đồ của cô.
”Người thanh niên này khi mua nhà có nhìn thấy chủ nhân của căn nhà này, cậu ta cũng nhớ nữ chủ nhân căn nhà này không phải cô, hoặc là cô vào nhầm nhà, hoặc là đầu óc cô có vấn đề.
Nghĩ đến đây, người thanh niên nhìn Tần Minh Nguyệt với ánh mắt cảnh giác, trong tiềm thức muốn lui về phía sau hai bước, nhưng Tần Minh Nguyệt lại giữ chặt không buông.
“Đồ đạc trước đây của căn phòng này đâu? Đều vứt đi hết rồi sao? Vứt ở đâu vậy? Cậu nói cho tôi biết đi, cầu xin cậu đấy.
” Tần Minh Nguyệt đau khổ cầu khẩn, đây là hi vọng cuối cùng của cô, cô nhất định phải tìm được.
Nhìn Tần Minh Nguyệt kích động như vậy, người thanh niên càng cảm thấy thần kinh cô có vấn đề, vội vàng kéo cô ra ngoài.
.