Quản gia Tôn vừa mới chuẩn bị cất bước đi vào trong bước chân ngừng lại, lui về sau hai bước, cung kính hướng Tư An Húc hơi khom người một cái.
“Thiếu gia, ngài trở về rồi.
”Tư An Húc gật đầu một cái, cất bước liền đi vào trong, tài xế vừa mới chở quản gia Tôn thấy Tư An Húc, cũng vội vàng xuống xe cung kính khom người một cái.
Tư An Húc dừng chân một cái, nhìn lướt qua quản gia Tôn: “Xảy ra chuyện gì?”Quản gia Tôn từ trước đến giờ không có chuyện gì rất ít rời biệt thự Tư gia, coi như là có chuyện rời đi, vậy cũng sẽ nói với anh một tiếng, anh đồng ý sau mới rời đi.
Tình huống trước mắt này, rất hiển nhiên, quản gia Tôn là vừa từ bên ngoài trở về, mà anh, cũng không có nhận được bất kỳ tin tức của quản gia Tôn.
Ở Tự gia nhiều năm, quản gia Tôn tất nhiên lập tức kịp phản ứng Tư An Húc là nói cái gì, ông sát theo nhịp bước của Tư An Húc, chẳng qua là đi ở phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Mới vừa đi một chuyến không xa.
”Nghe được hai chữ không xa, bước chân của Tư An Húc dừng lại một chút, tiếp theo vào cửa như không có chuyện gì xảy ra, trục tiếp đi lên hai lầu, ngay cả mỗi ngày trở lại nhất định cũng không đoái hoài tới xem Tư Nhất Nặc một lần, quản gia Tôn thấy vậy cũng đuổi sát theo lên hai lầu.
Đi vào thư phòng sau, Tư An Húc trực tiếp ngồi vào trên ghế, tiện tay liền mở camera, liếc mắt liền thấy Tần Minh Nguyệt ngồi trên đất ở của phòng ra vào, hai tay ôm hai chân, tựa như một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.
Chân mày Tư An Húc theo bản năng cau một chút, buổi chiều còn dám quăng tiền lên trên người anh, bây giờ thành bộ dạng nhưVừa nghĩ tới chuyện buổi chiều người đàn bà này mặt đầy lửa giận quăng tiền trên người mình, Tư An Húc cả người hơi lạnh, trong nháy mắt phóng thích ra ngoài.
Quản gia Tôn đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh truyền tới, không nhịn được rùng mình một cái, không đợi Tư An Húc mở miệng hỏi, ông liền vội vàng lên tiếng.
“Người làm bên vừa kia mới gọi điện thoại cho tôi, nói Tần tiểu thư tìm tôi có chuyện, cô ấy muốn gặp mặt tiểu thiếu gia, tôi không đáp ứng! ” Quản gia Tôn đem sự tình Tần Minh Nguyệt đầu đuôi gốc ngọn kể, không thiên lệch nói ra, không có bất kỳ thêm dầu thêm mỡ, chẳng qua là trình bày một cách vô cùng bình tĩnh, ông biết, thiếu gia nhà ông sẽ tự có quyết sách.
Càng nghe lời của quản gia Tôn, chân mày Tư An Húc cau sâu hơn, hơi thở quanh thân lại càng lạnh hơn một độ, quản gia Tôn Vừa nói nói liền có chút không nhịn được run lên, ông cảm thấy ông cũng sắp bị cảm lạnh.
Quản gia Tôn nói chuyện, lúc Trần Quyền tìm Tần Minh Nguyệt trở lại, cũng đã đem chuyện này nói cho anh biết, lúc ấy anh lơ đễnh, dù sao anh chỉ cần cô mẫu nhũ này tới nuôi Tư Nhất Nặc, đến nổi những vấn đề tình cảm kia của người đàn bà này, anh cũng không thèm để ý.
Nhưng bây giờ, rất hiển nhiên, ưu tư của người đàn bà này rất lớn, đây đối với Tư Nhất Nặc mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa, người đàn bà này đột nhiên thay đổi như vậy, chẳng lẽ thật sử chỉ là bởi vì bị chồng trước mang đi con trai đó?Cũng không nói thời gian chính là lắng đọng bị thương và thống khổ hay sao?Vừa mới bắt đầu cũng không thấy như vậy muốn sống muốn chết, hai tháng trôi qua, đột nhiên như vậy muốn sống muốn chết, nếu không phải là thấy một cái tia hứa một lời?Nhìn chòng chục hồi lâu hình ảnh theo dõi, Tần Minh Nguyệt một mục ngồi dưới đất, hai chân khom vào, hai tay ôm hai chân, vẫn không có thay đổi qua tư thế.
vậy?“Khoảng thời gian này cô ta có gì khác thường?”“Khoảng thời gian này Tần tiểu thư rất bình thường, đúng giờ chuẩn bị xong sữa cho tiểu thiếu gia, thỉnh thoảng cũng sẽ đi ra ngoài một chút, hôm nay cũng đi ra ngoài.
Từ bên kia trên đường trở về tôi đã gọi điện thoại hỏi qua lão Lý, lão Lý bảo hôm nay Tần tiểu thư hình như là đi một quán cà phê trung tâm thành phố gần kề tập đoàn Húc Dương, không biết gặp ai, chẳng qua là cô từ quán cà phê lúc đi ra, dáng vẻ có chút thở hổn hển, nhưng không nói rõ, đang trên đường trở về, Tần tiểu thư hỏi lão Lý là có từng thấy tiểu thiếu gia hay không, những thứ khác cũng không nói nhiều.
”Quản gia Tôn nhắc tới và quán cà phê, sắc mặt Tư An Húc lại trầm xuống, người đàn bà kia lại còn thở hổn hển, dám cầm tiền quăng vào anh, cô quả là người đầu tiên.