Mà mặt Tư An Húc, đã sớm đen lại, mặt âm u kia, tựa như chìm vào màu đen trước khi mua gió sắp tới.
3 vạn tệ!Mặc dù trong mắt Tư An Húc hoàn toàn không nhìn ra, nhưng cũng không ngăn 3 vạn tệ này lại, ba trăm tờ tiền giá trị 100 tệ, bị Tần Minh Nguyệt quăng một cái như vậy lên người anh, toàn bộ rơi xuống, tình cảnh kia, phải khôi hài nhiều hơn tiếu lâm.
Hai người này bất kể là ăn mặc hay là khí chất khí thế, người ngoài nhìn một cái liền có thể biết, ai mạnh ai yếu, trời sanh một người cao quý đàn ông như vậy, lại bị một người đàn bà bình thường gần như với tầm thường, cứng rắn quăng tiền lên người.
Sau khi Tần Minh Nguyệt quăng xong tiền, xoay người rời đi, nghe được tiếng hét kinh hãi của Lộ Triệt Minh, chân cô ngừng một lát, thời điểm bước đi nhịp bước nữa, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té như chó ăn phân.
Đã sớm biết người đàn ông kia cao quý vô cùng, một tiếng Tổng giám đốc này, khiến cô càng sâu sắc cảm nhận được, cô rốt cuộc Vừa mới cầm tiền quăng vào một hạng người gì.
Đi ra khỏi cửa trước, Tần Minh Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn Tư An Húc một cái, vừa hay đối mặt với thần sắc âm u kia của anh, còn có ánh mắt mạnh mẽ kia.
Tần Minh Nguyệt sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, vội vàng hốt hoảng chạy!Lộ Triệt Minh dường như sợ ngây người, anh thề, thật là anh đi theo bên người Tư An Húc này, lần đầu nhìn thấy Tư An Húc chật vật như vậy.
Đồng thời anh cũng phát hiện, Tần Minh Nguyệt thật sự là thay đổi ấn tượng của anh đối với cô, đây quả là một người duy nhất dám to gan đối với Tư An Húc như vậy thì phải?Tay của Lộ Triệt Minh bận bịu nhạt tiền trên mọi góc người Tổng giám đốc nhà mình, cảm thấy trên người Tổng giám đốc nhà mình tản mát ra hơi lạnh, anh không nhịn được rùng mình một cái, còn thiếu chưa nhảy mũi, anh nghĩ, lần này trở về, anh đoán chừng cảm cúm.
Bây giờ Tổng giám đốc thật là đáng sợ! Đây là một ý nghĩ trong đầu còn sống duy nhất của Lộ Triệt Minh, dư quang của khóe mắt không nhịn được nhìn lướt qua bóng lưng Tần Minh Nguyệt vội vàng rời đi, trong bụng anh ngầm thay Tần Minh Nguyệt cầu nguyện.
Tuy nói người không biết vô tội, người không biết không sợ, nhưng lớn gan như vậy làm bậy đắc tội Tổng giám đốc nhà mình, anh cơ hồ có thể thấy, sau này cuộc sống của Tần Minh Nguyệt, sẽ không quá tốt đẹp.
Sắc mặt của Tư An Húc quả thật khó coi, mặt anh âm u, nhìn Tần Minh Nguyệt vội vàng chạy mất dạng, hơi thở lạnh như băng khắp người lại càng mạnh mẽ.
Trong quán cà phê đã sớm chú ý đến, dẫu sao một màn như vậy thật là làm cho người ta kinh hãi!Người đàn ông này, chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến cho người ta kinh hãi, bao nhiêu nữ nhân chạy tới nhào tới, người đàn bà kia nhìn nhu nhu nhược nhược, mặc dù dáng dấp coi như thanh tú, thế nhưng trang phục ăn mặc, dùng tên nhà quê để hình dung, nhưng lại thích hợp nhất.
Chính là người như vậy, lại dám can đảm quăng tiến lên người nam nhân kia!Trọng tâm nhất chính là quăng tiền!Quăng tiền!Một màn này thật sự là phá hủy tam quan quá, hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ, quán cà phê lập tức chú ý.
Nhìn Lộ Triệt Minh hốt hoảng nhặt tiền trên người anh, Tư An Húc đột nhiên đứng dậy, tiền trên người anh theo anh đứng dậy toàn bộ vung rơi ở trên mặt đất.
“Nhặt hết cho tôi, một tờ đều không thể thiểu.
” Nói xong, Tư An Húc mặt âm u, sải bước cứng nhắc, đi ra quán cà phê, cũng đem tiếng ồn ào đám người trong phòng kia cũng nhốt ở bên trong cửa.
Tư An Húc đi, ánh mắt của tất cả mọi người cũng ở lại trên người Lộ Triệt Minh, cảm nhận được ánh mắt của người ngoài, da đầu Lộ Triệt Minh một trận tê dại, nhưng dầu gì những năm này anh cũng luyện một tấm da mặt dày, chẳng qua là động tác nhặt tiền tăng nhanh.