Trên hành lang gấp khúc quanh co từ lối vào đến phòng khách có rất nhiều người bận rộn trang trí, ở phòng ngủ của khách, Lâm Kiều đang ngồi bên ghế hướng ra ban công được một nhân viên trang điểm cho. Trên người là chiếc váy màu trắng được thiết kế tinh tế ôm trọng vòng eo và vòng một quyến rũ.
Sáng sớm cô đã bị Lâm Hải qua tận nhà trọ kéo về đây, lúc đi chỉ vội đem vài bộ đồ. Về nhà rồi thì sao chứ, phòng ngủ của cô đã bị chiếm dụng rồi. Hiện tại chỉ có thể ngồi ở phòng ngủ dành cho khách, mấy việc trang điểm này kia đã có nhân viên lo. May mà người giúp việc đã chuẩn bị thức ăn cho cô lót dạ, bằng không sau mấy tiếng đồng hồ trang điểm này thì đói xỉu mất.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lâm Hải ở bên ngoài gõ của phòng.
"Sắp xong rồi thưa ông." Nhân viên trang điểm đang chỉnh lại tóc cho cô.
Nghe tiếng đáp trong phòng, Lâm Hải hài lòng rời đi. Hôm nay ai cũng đừng có ý định phá rối mối hôn sự này của nhà họ Lâm, ông càng không để cho cô chạy trốn giữa chừng nên sai vệ sĩ canh phòng rất cẩn thận.
Lâm Kiều nhìn bản thân trong gương, đôi mắt hơi mỏi vì đeo lông mi giả. Thật không ngờ thế kỷ 21 rồi cô vẫn phải sống trong sự sắp xếp hôn nhân thương mại này. Thì ra mấy bộ tiểu thuyết cũng nói thật, bản thân không thể nào tránh được.
"Tiểu thư hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp." Nhân viên trang điểm thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
"Cảm ơn." Lâm Kiều thờ ơ nói, xinh đẹp này không thể đổi lấy tự do.
Đợi cho bọn họ đi ra ngoài trả lại sự yên tĩnh vốn có, Lâm Kiều cầm điện thoại lên nhìn. Cô ước gì có ai đó có thể kịp thời phá hoại buổi gặp mặt hôm nay. Ngón tay thanh mảnh lục tìm trong danh bạ, rất nhanh "Ông Xã" kia đã làm cô chú ý. Phải rồi, ngày hôm đó anh đã lấy điện thoại của cô để lưu số, cô cũng vì vội vàng mà bỏ qua không quan tâm tới. Hiện giờ ký ức về nụ hôn ấy được gợi lại một cách chân thật, Lâm Kiều nghĩ nếu cô gả cho một người đàn ông đẹp trai như Vương Đông Quân thì tốt biết mấy.
Thế nhưng dòng suy nghĩ của cô bị tiếng bước chân phá hủy, Lâm Kiều quay người lại nhìn thấy Lâm Na đang bước vào phòng. Gần đây có lẽ bị Lâm Hải giáo huấn nên cô ta mới im lặng bỏ qua cho Lâm Kiều, hôm nay cũng bị ông ta cảnh cáo mấy lần.
"Hôm nay chị xinh đẹp thật đấy!" Lâm Na có phần ghem tỵ bởi vì nhan sắc cô ta thua xa Lâm Kiều.
Tuy nhiên để hạ nhục cô, Lâm Na cười hài lòng khi nghĩ đến việc một người như Lâm Kiều phải gả cho một tên nhà giàu mà hủy dung. Xấu đến ma chê quỷ hờn thì trong lòng cô ta có biết bao nhiêu sự vui xướng, có chồng giàu nhưng chưa chắc hạnh phúc.
Lâm Kiều không thèm quan tâm, cô nhẹ nhàng cầm váy lướt qua Lâm Na đi đến ban công nhìn ra bên ngoài.
Lâm Na vẫn không từ bỏ được ý đồ xấu xa, hôm nay khi nhà trai đến cô ta nhất định phải xem có thật đối phương xấu trai không? Nếu như sai sự thật thì cho người nhốt Lâm Kiều trong phòng sau đó cô ta đi ra thay thế.
Đêm qua hai mẹ con Lâm Na đã suy tính kỹ càng, chưa chắc nhà bên đó xấu xí như lời đồn. Nhà trai quá giàu nếu để Lâm Kiều gả đi thì hời cho cô lắm, bọn họ không cam tâm.
Lâm Kiều không suy đoán được Lâm Na vào đây làm gì, cũng không quan tâm lắm. Ngày hôm nay Lâm Hải đã sắp xếp hết rồi, nếu như hai mẹ con bọn họ muốn sống yên ổn tốt nhất là đừng có làm ông ta mất mặt.
Thấy cô không quan tâm Lâm Na quay người rời đi, cô ta phải đi nhanh không lại bị Lâm Hải mắng.
Khuôn viên nhà họ Lâm chỉ là một biệt thự độc lập có vườn rộng giữa khu trung tâm thành phố Q. So với nhà họ Vương không bằng một góc, bởi vì xác định thử lòng nhà gái mẹ của Vương Đông Quân đặt biệt chạy tới thành phố Q hôm nay.
Vương Đông Quân bị trợ lý Minh Sơn dán lớp da hóa trang lên mặt, vừa xấu vừa trông bẩn bẩn. Đến bản thân anh cũng không nhận ra được là chính mình trong gương.
"Mẹ… thật không ngờ mẹ lại chơi trò này." Vương Đông Quân nghĩ đến mẹ anh chính là lão sư dạy hóa trang thì bái phục.
Bây giờ Tô Yến còn áp dụng kỹ thuật hóa trang cao siêu lên cả khuôn mặt anh, bà mà không làm vậy chắc ăn cơm không ngon.
"Trò gì chứ, chuyện vặt thôi. Đây chính là phép đo trái tim mạnh mẽ của đối phương, nếu nó nhìn con không thấy sợ thì tốt rồi." Tô Yến bôi mấy bột đỏ lên mặt anh.
Nghĩ lại thì Minh Sơn quá khâm phục bà chủ, vì bà có tận ba đứa con trai nhưng chỉ có Vương Đông Quân được ưu ái khiến bà bộc lộ kỹ thuật dịch dung số một này.
Bà còn căn dặn Châu Thiên mang cho Vương Đông Quân một chiếc xe lăng mẫu mã mới, đặc biệt hơn còn cho anh mặc đồ phong cách của Diệp Ẩn để đi xem mắt vợ tương lai.
Vương Đông Quân cam chịu ngồi vào xe lăn, dưới sự thúc ép của Tô Yến tiến ra ngoài bắt đầu xuất phát đến nhà họ Lâm. Với trình độ này anh đảm bảo cô không thể ngờ được anh chính là người bị mẹ đem ra làm mẫu dịch dung.
9 giờ 50 phút một đoàn ba chiếc xe lớn màu đen tiến vào khuôn viên nhà họ Lâm.
Lâm Hải vội cho người gọi Lâm Kiều chuẩn bị xuống nhà, còn hai mẹ con Lưu Hoa thì cùng ông ta tiếp khách.
Lần lượt mọi người từ trong xe bước ra, Tô Yến tóc búi cao cài trâm ngọc. Hôm nay bà bận một bộ sườn xám màu đen đi giày cao gót màu đen, đeo kính đen. Nhìn vô cùng xinh đẹp và sang trọng ở tuổi 50, tay trái bà cầm túi nhỏ tay phải cầm kính hạ xuống quan sát xung quanh. Từ phía sau lần lượt các vệ sĩ mỗi người mang một tráp đỏ phủ khen thiêu hoa đi vào.
Lâm Hải nhìn một màng này mắt đỏ lên vì hồi hộp, riêng 3 chiếc xe mà nhà họ trai mang đến ông ta đã thấy tiền tỷ nằm ở đó rồi. Không biết sính lễ bọn họ đem qua có gì?
Đợi cho vệ sĩ đứng hai hàng, chiếc xe cuối cùng cũng mở cửa. Minh Sơn bước đến cửa sau nắm tay lái của xe lăn kéo ra, giây phút khuôn mặt được dịch dung cẩn thận của Vương Đông Quân lộ ra ngoài.
Lâm Na, Lưu Hoa, Lâm Hải đứng hình!
Chân của Lâm na suýt chút thì khụy xuống, không dám để lộ sự sợ hãi cùng thở phào trong lòng. Lâm Hải trấn tỉnh nặn ra một nụ cười bước lên trên đưa tay làm động tác chào.
"Mời chị và cháu vào trong nhé." Lúc nói lời này ngay cả ngón tay cái đang co lại của ông ta cũng run rẩy.
Tô Yến nhận ra đối phương e dè sắc đẹp của con trai mình, môi mỏng xinh đẹp nhếch lên.