Bên ngoài có vô số người đang chăm sóc vườn hoa và cây cảnh, hai mẹ con Tô Yến ngồi ở bàn ăn đọc báo ăn sáng bên cạnh bếp lớn.
Không biết Vương Bân nói điều gì khiến cho bà cười một hồi vui vẻ.
Trong nhà lớn lối đi dẫn đến hành lang tầng 2 tách biệt là phòng ngủ của Vương Đông Quân, mấy người hầu chỉ dám đi ngang qua trong im lặng.
Nhà có thiếu gia khó tính từ bé mặc dù hiện tại anh có vợ tính dịu lại một chút nhưng cho lựa chọn thì bọn họ cũng không dám mạo hiểm.
Sau cánh cửa gỗ dày được chạm khắc hoa văn tinh tế là căn phòng ngủ rộng với tông màu chủ đạo đen trắng. Hai thân ảnh đang nằm trên giường như một cặp tình nhân ngọt ngào bên nhau mỗi ngày.
Lâm Kiều dụi mắt cánh tay co lại hơi mỏi nên cô muốn nghiêng người cho thỏa mái, bờ vai vừa nghiêng đã cảm giác được sự va chạm mềm mại phía sau lưng.
Cô giật mình vội quay lại nhìn sau lưng, giữa khoảng cách là một lớp áo ngủ da thịt săn chắc của người đàn ông làm cho Lâm Kiều cả người chấn động. Bờ ngực nam tính phập phồng trước mắt quá quyến rũ kích thích thị giác, Lâm Kiều tự trấn an bản thân rằng cô nằm mơ. Có điều khi bàn tay nhỏ chạm vào cô mới kinh ngạc ngước mắt nhìn lên trên, gương mặt góc cạnh của anh gần quá. Đôi mắt đen sâu thẳm cùng cái mũi cao đôi môi đang nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai sáng ngời.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay của cô không cho Lâm Kiều thu tay lại, trực tiếp để cô chạm vào ngực mình.
"Có phải sờ rất thích không?" Vương Đông Quân không hề xấu hổ hỏi.
"Anh..." Lâm Kiều rất muốn hỏi anh tại sao lại nằm ở đây. Nhưng lời ra đến môi thì nuốt trở lại, đây là phòng của anh mà. Cô chính là người ở ké nên cô không thể không xấu hổ cụp mi, hít sâu một hơi muốn ngồi dậy khỏi giường.
"Đừng động, nằm thêm chút nữa đi." Vương Đông Quân ôm lấy cô để cô tựa vào ngực mình, bờ ngực vốn bị áo ngủ rũ xuống lộ da thịt săn chắc bây giờ lại để cho Lâm Kiều tự mình tựa vào. Cô cảm thấy mũi mình sắp phát đau mà phun máu mũi ra ngoài, trong lòng tự nhủ sắc không, không là sắc.
"Đừng có kẹp chặt tôi thở không thông." Lâm Kiều hung hăng cắn vào bắp tay anh.
"Em không được động... nếu không đừng trách tôi ăn em." Vương Đông Quân lật người hai tay nắm hai bàn tay nhỏ nhắn của người trong lòng, hướng mắt đe dọa.
Lâm Kiều hình như đã nhìn thấy cái gì đó lạ lạ, cô không dám nói hai lời nhìn người bên trên. Cô dám chắc anh nói được sẽ làm được, bởi vì trời sinh buổi sáng sinh lý đàn ông rất mạnh. Cô nên biết điều thì hơn...
"Được nghe anh hết..." Hồi lâu vẫn thấy Vương Đông Quân im lặng nhìn mình ánh mắt nóng bỏng thì cô mới nhỏ nhẹ nói.
Vương Đông Quân bật cười muốn hôn cô một cái cả người nằm xuống bên cạnh cô cánh tay to lớn ôm ngang eo nhỏ.
"Kiều Kiều... em nhất định phải gả cho tôi đấy."
Lâm Kiều nghe anh nói đến lỗ chân lông điều giản nở ra, cô rùng mình không biết là do buổi sáng thức dậy anh không được tỉnh táo hay là bị làm sao. Cảm giác lạ lẫm sến súa quá chừng.
"Tôi không gả thì anh làm thế nào?" Lâm Kiều bất lực hỏi.
"Tôi sẽ ăn vạ... sẽ khóc lóc ôm chân em. Đến bao giờ em gả cho tôi thì thôi." Vương Đông Quân mặt dày nói.
Lâm Kiều cạn lời... thân thể to lớn cứ vậy nằm bên cạnh mình, một người đàn ông bằng xương bằng thịt. Thật không thể nào tin được.
Trái tim của Lâm Kiều đập thình thịch, người đàn ông này nghiêm túc không được mấy hồi. Anh toàn nhây với cô thôi, cái độ mặt dày vô sỉ thế này ai mà nói anh làm chủ tịch này nọ cô chửi vào mặt.
Nhìn đi đây rõ ràng là ăn vạ...
oOo
Lúc hai người rời giường đã 8 giờ, trong nhà chỉ còn bọn họ. Dưới bếp hạ nhân đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, Vương Đông Quân suốt bữa ăn cứ nhìn cô cười mãi. Lâm Kiều ngồi đối diện anh mặt mày xấu hổ đỏ bừng bừng, cũng tại lúc nảy bọn họ sau khi vệ sinh thay đồ xong.
Là anh ép cô vào cửa hôn đến môi điều đỏ lên, khiến cho hiện tại người ta ăn sáng cũng không được tự nhiên không ngừng trừng mắt lớn vừa ăn được vài miếng bánh đã nghe điện thoại reo. Lâm Kiều bỏ mặt anh ở bếp dưới ánh mắt tò mò của anh, cô ra vườn nghe điện thoại.
"Con gái ngày kia về nhà một chuyến chuẩn bị đính hôn." Lâm Hải không cho cô kịp suy nghĩ nói.
"Con biết rồi." Lâm Kiều nhìn vào phòng bếp ánh mắt long lanh, cả tai cũng đỏ lên.
Nói xong cô cúp máy, chắc Lâm Hải vẫn luôn nghĩ cô cùng Vương Ngạn chứ không thể ngờ lại cùng Vương Đông Quân kết hôn.
Nếu như để nhà họ Lâm chứng kiến cô cùng anh bên nhau, chắc hẳn hai mẹ con Lâm Na sẽ hối hận sâu sắc có khi nào nổi lòng tham cướp hôn hay không? Cũng chả biết được bởi vì anh đẹp trai giàu có lại tài giỏi như thế mà.
Lâm Kiều nghe xong điện thoại đứng suy nghĩ đến ngẩn ngơ, khi Vương Đông Quân đứng phía sau cô cũng không hề hay biết bị anh ôm lấy để cằm tựa lên bờ vai nhỏ.
“Ăn sáng đi, tôi đưa em đi gặp một người.” Âm thanh có chút khàn, mới buổi sớm mai hơi thở nam tính đã nóng đến độ muốn thiêu da thịt của Lâm Kiều.
“Được…” Lâm Kiều đỏ mặt muốn nói gì đó lại thôi, nụ cười tự nhiên nở rộ đẹp như đoá hoa đào.
Lâm Kiều trở lại bàn ăn còn anh nghe điện thoại nói chuyện với Châu Thiên căn dặn một hồi xong mới đi vào nhà, đôi giày da đen bước trên nền gạch vang lên âm thanh lộp cộp đều độ Lâm Kiều vừa ăn xong nghe tiếng thì quay lại nhìn thấy anh đang bước lại bên cạnh mình. Chẳng biết làm thế nào cô lại muốn tựa vào đôi vai to lớn ấy… nhìn nó thật an toàn và đáng tin.