• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ban đêm, Hạ Phong phải buông tha cho kế hoạch đi Tả Tuyền Sơn của mình, nằm dài trong căn hộ xem phim. Cậu thuê vài bộ phim, một mình ngồi trên ghế salon từ từ xem.

Hình ảnh bạo lực máu me từng cái từng cái xuất hiện, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu được. Nửa tiếng sau, Tô Ôn gọi điện thông báo cho cậu về việc thay đổi thời gian quay MV và việc tối mai là tiệc chúc mừng Tổ Ngạn Chi kết hợp với mừng đoàn làm phim quay xong.

Điện thoại lại vang lên.

Nhìn màn hình, là Bàng Tùng gọi tới.

“Có chuyện gì sao?”

“Chẳng lẽ không có việc gì thì tôi không gọi điện để thể hiện sự quan tâm với nhân viên của mình sao? Vốn tôi muốn nói nhiều lắm nhưng mà bị giọng điệu của cậu làm giật mình nên quên hết cả rồi.”

“… Nếu như là gọi đến nói nhảm thì thôi vậy”. Dứt lời liền chuẩn bị cúp máy.

“Chờ một chút!”

Hạ Phong lại lấy điện thoại lên, tức giận nói: “Nói đi”.

“Cậu bị phụ nữ ruồng bỏ nên tức giận?”

Hạ Phong dừng lại một chút, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Nếu không có chuyện gì khác thì cứ như vậy”. Khi thấy tin tức kia, cậu thực sự cảm thấy mình bị Hàn Lăng bỏ rơi. Quả nhiên, người đàn ông này cậu không dễ dàng quên được.

“Tôi thành công chào hàng cậu rồi”. Lúc nói câu này, Bàng Tùng không nén được sự đắc ý.

“Cái gì mà chào hàng?”

“Tôi đề cử cậu với một đạo diễn nổi tiếng, anh ta nói sẽ suy nghĩ. Cho dù không phải nam thứ chính thì cậu cũng có thể có được một vai tốt không kém. Đường đi cho cậu tôi đã vạch ra tốt lắm, chỉ chờ cậu đi mà thôi.”

Vai tốt không kém? Hạ Phong suy nghĩ một chút hỏi: “Theo ý của anh vai tốt không kém là như thế nào? Có mấy câu thoại? mười câu hay tám câu?”

“Cái này tôi chịu. Bất quá, đạo diễn nói đại khái 7 – 8 tháng nữa anh ta sẽ quay phim điện ảnh đã chuẩn bị hơn một năm, đến lúc đó cậu cũng đã quen thuộc trong giới giải trí a! Thần Việt, chỉ cần nắm chắc cơ hội này, cậu sẽ trở thành Hàn Lăng thứ hai…” Lời vừa nói ra, Bàng Tùng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Hạ Phong lẳng lặng nghe, nghe Bàng Tùng nói Hàn Lăng tốt như thế nào, nghe anh ta nói tương lai cậu sẽ đẹp đẽ ra sao… Cuối cùng Bàng Tùng cũng nói xong.

“Giám đốc Bàng, nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây”. Không đợi Bàng Tùng trả lời, Hạ Phong trực tiếp kết thúc cuộc gọi, sau đó tắt nguồn điện thoại.

Hàn Lăng, lại là cái tên này.

Hạ Phong đầu gối lên sofa, nhắm mắt lại, thẳng đến hừng đông….

Chín giờ tối, Tô Ôn đúng giờ xuất hiện dưới nhà Hạ Phong. Còn Hạ Phong hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, khác hẳn với buổi tiệc chia tay của Trầm Chương, ăn mặc tựa như con chim khổng tước khoe mẽ mị lực giống đực của mình.

Dáng người hoàn mỹ, gương mặt tuấn mỹ, phối hợp với bộ comple màu trắng đảm bảo phát huy 100% sức hấp dẫn.

Đêm nay nhất định sẽ đoạt đi hào quang của Tổ Ngạn Chi.

Tô Ôn nhìn thấy cậu cũng không khỏi nhìn lại bằng cả hai mắt. Tuy vậy núi băng vẫn là núi băng, đến một từ cũng lười nói chứ huống chi là lời khen.

Tiến vào xe, Hạ Phong tựa đầu nhìn qua cửa sổ.

Giống như lần trước, người đến bữa tiệc vẫn rất nhiều. Bất quá nhân viên và nghệ sĩ của China Era Entertainment chiếm đa số, nghệ sĩ của công ty khác rất ít.

Giữa lớp người như sóng cuộn vẫn không che nổi Hạ Phong. Cậu vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.

Không ít người tiến đến, Hạ Phong cũng trả lời từng người.

Ngoại trừ Hạ Phong mang một bộ dạng chim khổng tước ra, còn có ba người khác: Tổ Ngạn Chi, Nhậm Mộ, và Hàn Lăng. Hạ Phong liếc nhìn Hàn Lăng, rất mê người. Đương nhiên không nhìn đến Nhậm Mộ, kẻ cậu nhìn không vừa mắt.

Nhậm Mộ nhìn thấy cậu cũng không lộ ra bộ dáng đặc biệt khiêu khích, anh chỉ nhìn một lần rồi tiếp tục thấp giọng nói chuyện với Tào Tuấn.

Bữa tiệc lớn như vậy, Hạ Phong không nghĩ cô cũng tới, Ivy.

Ivy chính là hình ảnh một nữ thần điển hình, váy dài bồng bềnh phiêu dật, trên đầu cài vương miện theo phong cách Hy Lạp cổ đại, người xem không tưởng tượng đến nữ thần cũng rất khó.

Ivy là loại mỹ nhân mà bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ yêu thích, Hạ Phong nghĩ mình có lẽ cũng sẽ tiếp cận cô, nếu như không phải cô đang cặp kè với Hàn Lăng.

Không có hảo cảm đối với người này trừ Hàn Lăng ra đương nhiên không thể thiếu Tiểu Lý.

Hạ Phong thấy Tiểu Lý ăn mặc trang điểm tỉ mỉ tiến đến, cách ăn mặc bất đồng với hình tượng nữ thần Ivy, Tiểu Lý tựa như một cơn mưa tươi mát, làm cho người ta có cảm giác bầu không khí trong lành.

Tiểu Lý nhìn chăm chú siêu thần tượng của mình, rồi lại nhìn Ivy, biểu tình rất thú vị. Khi nhìn Hàn Lăng là ánh mắt nhu tình, đến Hạ Phong cũng động dung; nhưng vừa nhìn đến Ivy hai mắt đều mang theo ngàn vạn mũi tên, hận không thể bắn chết Ivy.

“Thần Việt, anh cảm thấy em với Ivy so sánh như thế nào?”

Hạ Phong nhanh chóng đáng giá Tiểu Lý, lại nhìn Ivy, như có gì đó suy nghĩ rồi mới nói: “Tiểu Lý a, em có vẻ còn non, chưa thành thục. Hàn Lăng hẳn là thích trái cherry chín đỏ mọng nước”.

Tiểu Lý rơi nước mắt chạy đi…

Ivy chính là anh đào chín đỏ, thoạt nhìn rất mê người, hương vị khi nếm hẳn cũng không sai. Mà Hàn Lăng rất thích ăn cherry.

Hạ Phong định tới gần Hàn Lăng, nhưng không phải lúc này. Cậu đi vòng quanh hội trường một vòng, giống như đang tiếp thị bản thân làm quen với nghệ sĩ và nhân viên trong công ty.

Trong đó, một vài nữ nghệ sĩ rất yêu thích bộ dáng tuấn tú của cậu.

“Thần Việt, nói cho chị biết em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em có bao nhiêu bạn gái rồi a!”

“Càng nhìn càng thấy em giống bức tượng thần Hy Lạp, hoàn mỹ, đẹp đẽ”.



Hạ Phong mỉm cười trả lời từng người một: 23 tuổi; Hiện không có bạn gái, từ giờ về sau cũng chỉ có thể có một người; Làm một tác phẩm nghệ thuật thì sao có trái tim, càng sẽ không biết thưởng thức các vị mỹ nhân trước mặt…

Cùng những cô gái này nói chuyện phiếm, Hạ Phong cũng không quen thỉnh thoảng liếc xem Hàn Lăng ở chỗ nào. Chờ cậu xã giao xong liền phát hiện Ivy đang dính bên người Hàn Lăng, không khác gì kẹo dẻo…

Sau một hồi, viên kẹo dẻo đi dạo xung quanh, lại không thấy Hàn Lăng đâu.

Hạ Phong xoay người lại, vừa nãy nhìn thấy Ivy ở gần đây. Hạ Phong cong cong khóe môi, học theo Tổ Ngạn Chi, hướng một nụ cười xấu xa về phía Ivy.

Ivy hơi thất thần một lúc.

Hạ Phong vừa định tiến đến đã có người nhanh chân giành trước.

“Hi, baby!” Tổ Ngạn Chi gọi Ivy, sau đó hôn lên hai má cô. Hạ Phong đi tới, đứng sau lưng Tổ Ngạn Chi nói: “Tổ Ngạn Chi, có thể giới thiệu mỹ nhân này cho tôi không?”

Tổ Ngạn Chi xoay người lại: “Thần Việt, như thế nào tôi đi cả buổi giờ mới nhìn thấy cậu? Không nói chuyện này nữa, đây, giới thiệu với cậu đây là siêu mẫu Ivy”, sau đó hướng Ivy giới thiệu: “Nữ thần của anh, đây là nghệ sĩ mới của công ty anh, Thần Việt, rất tuấn tú đúng không?”

Hạ Phong cùng Ivy giới thiệu xong sau đó Tổ Ngạn Chi ở một bên nói chuyện không dứt. Hạ Phong mỉm cười, hai mắt đánh giá Ivy.

Hạ Phong cuối cùng rút ra kết luận: Hàn Lăng thực sự sẽ thích cô gái này.

“Thần Việt, đừng dùng con mắt đấy nhìn người ta chằm chằm! Ivy đã có bạn trai rồi, giới thiệu luôn, bạn trai của cô ấy chính là ảnh đế Hàn Lăng, cậu đừng có mà ngấp nghé!”

Hạ Phong chỉ cười không đáp. Cậu không ngấp nghé cô mà ngấp nghé người đàn ông của cô (hớn =)))

“Bất quá, anh chàng đẹp trai của chúng ta cũng là một tên xấu xa, em cũng nên cảnh giác một chút.”

Ivy đỏ mặt.

Tổ Ngạn Chi cười ha ha. Một lát sau, Ivy rời đi tìm người trong lòng của mình. Hạ Phong vừa định hỏi Tổ Ngạn Chi kĩ càng về Ivy thì cậu ta đã chạy đi ôm một cô gái khác.

“Hi, baby!”

Vẫn là câu ấy…

Cô gái nói một đống lời chúc mừng rồi rời đi. Tổ Ngạn Chi rốt cục cũng có tâm tư hướng đến Hạ Phong. Gạt mấy sợi tóc trên trán, Tổ Ngạn Chi thở phào một hơi.

Hạ Phong trêu trọc cậu ta: “Tổ Ngạn Chi, baby của cậu thật là nhiều”.

Tổ Ngạn Chi buông tay nhìn Hạ Phong nói: “Đó là hiển nhiên! Dĩ nhiên, cậu cũng là baby của tôi”

“…..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK